Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 365: Bà ơi, bà không nói võ đức! (2)

Chương 365: Bà ơi, bà không nói võ đức! (2)Chương 365: Bà ơi, bà không nói võ đức! (2)
"Vẫn là nhóm Tiểu Hồ, lão Vương nhanh trí, sáng nay ra đó xếp hàng."
"Sáng chúng ta mua về khoan hãy ăn, giữ lại để giữa trưa hoặc buổi chiều ăn đều được, nhờ nhà bếp làm nóng lại là ngon rồi."
"Được, cứ thế mà làm."...
Thế là, đến thứ sáu.
Cao Gia Chí như thường lệ, rạng sáng hơn 5 giờ dẫn chó nhà mình đến viện dưỡng lão Hạnh Phúc.
Đến nơi, cậu ta trông thấy một hàng các ông bà cụ nằm trên ghế xếp thì hết cả hồn.
Giữa tháng mười, thời gian hừng đông đang dần dần xoay chuyển, lúc này trời vẫn chưa sáng rõ, đèn hai bên đường còn đang bật sáng.
Làm gì có ai chưa kịp chuẩn bị, nhìn thấy cảnh này mà không hết hồn cho được?
"Sao các ông bà cụ này lại ngủ ngoài đây nhỉ?"
Cậu ta để Đại Bảo đến xếp hàng trước, còn bản thân lặng lẽ nhích lại gần.
Bởi vì cạnh đó có các ông bà cụ đang ngủ.
Người trẻ tuổi gật đầu.
"Người anh em, anh cũng đến chờ ông chủ Lâm à?"
Nhóm người tự giác giảm bớt âm lượng, nhỏ giọng trao đổi.
Sau đó, Cao Gia Chí nhìn thấy vài người trẻ tuổi ngồi xổm một bên, hệt như tìm được tổ chức.
Cao Gia Chí vừa đến nơi đã bị một hàng ông bà cụ đang ngủ làm giật nảy mình, làm gì chú ý chuyện khác nổi.
"Anh không phát hiện chỗ họ ngủ là vị trí chúng ta xếp hàng à?"
"Tôi không chú ý thật."
Cao Gia Chí vỗ ngực, bày tỏ mức độ kích thích này chả khác gì núi Thao giữa đêm khuya.
"Khá lắm anh bạn, anh tài thật!"
"Hê, mọi người không biết đâu, tôi đến chờ từ hơn 4 giờ..."
Anh chàng vừa nói mình đến đây từ hơn 4 giờ, ánh mắt những người còn lại đều đổ dồn về phía anh.
Người đến đầu tiên trong nhóm người mô tả một cách sinh động chuyện anh thấy cho mọi người. ...
"Ông chủ Lâm bày quầy bán hàng lúc 8 giờ, mới 4 giờ anh đã đến!"
Những người còn lại đã không còn quan tâm anh nhìn thấy gì nữa, ngược lại tò mò sao anh có thể đến sớm như vậy.
Đến sớm một chút có thể mua được mẻ xiên que chiên đầu tiên, anh còn kịp đi làm.
Anh chàng không thèm để ý xua tay, ăn uống mà không tích cực thì lúc nào mới tích cực hả?
"Mọi người đừng ngắt lời chứ, nghe tôi nói đã."
Đến càng muộn càng lãng phí thời gian.
"Anh xem anh ép các ông bà cụ phải dời cả giường ra đây để giành chỗ luôn kìa."
"Người anh em, anh không chợp mắt chút nào đã đến đây xếp hàng hay gì?"
"Đúng đấy, tôi cũng tò mò lắm! Tôi đến đây lúc hơn 5 giờ còn tự cảm thấy sớm."
Anh chàng:...
Mấy người còn muốn nghe anh kể chuyện không đây!
Cảm giác muốn chia sẻ nhưng không chia sẻ được khó chịu lắm đấy biết không hải "Tôi buộc phải thích nghi với chuyện thay đổi giờ giấc thôi. 9 giờ làm, 18 giờ tan tâm, về đến nhà thu xếp một chút rồi đi ngủ. 2,3 giờ sáng dậy đến thẳng đây xếp hàng."
Tài tình!
Các khách hàng còn lại nghe thấy thời gian làm việc và nghỉ ngơi này đều nhìn anh bằng ánh mắt kính nể.
Năng lực nói ngủ là ngủ này không phải ai cũng làm được đâu.
"Nghe trọng điểm đi!"
"Sau khi tôi đến, chẳng mấy chốc đã có một nhóm ông bà cụ mang theo ghế xếp, giường xếp ra. Họ cứ như đã được huấn luyện bài bản, xếp thành một hàng nằm xuống đây!"
Rất tốt, rất có cảm giác hình tượng.
Cảnh tượng này, ai thấy mà không ngớ người?
Cao Gia Chí ngồi cả buổi mới nhớ tới việc thông báo cho đồng đội, vội chụp ảnh đội hình xếp hàng ở hiện trường rồi gửi vào nhóm.
"Anh chị em ới, mau đến đi, không còn 50 vị trí đầu hàng rồi, nhưng vẫn tranh kịp trong top 100 nha."
Khỏi phải nói nhóm khách hàng cũ thấy tin này sốc hàng đến cỡ nào.
Trên thực tế, ngoại trừ một số ông bà cụ có chất lượng giấc ngủ tốt, những người còn lại thường thức dậy vào giờ này.
Viện dưỡng lão bắt đầu phục vụ bữa sáng vào 6 giờ.
Hôm nay, mọi người vì mua bằng được xiên que chiên mà đồng loạt bỏ bữa sáng, mang theo ghế xếp ra nằm xếp hàng trên lề đường.
Ra đến nơi cũng không biết làm gì, còn bị một nhóm người nhìn chằm chằm, vô cùng lúng túng.
Bây giờ vẫn còn quá sớm cho đến lúc quầy xiên que chiên mở bán.
Không bằng nằm nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Mãi đến hơn 6 giờ, người đến đó ngày càng nhiều, tiếng nói chuyện cũng lớn hơn.
Mọi người mới lần lượt mở bừng mắt.
"Lão Vương à, tôi thấy bọn họ đều mang ghế đẩu đến giành chỗ, không thì chúng ta cũng làm thế đi?"
"Có lý, tôi hơi đói rồi, về ăn bữa sáng trước đi, chờ ăn xong lại ra xếp tiếp."
"Được, cứ đặt giường xếp ở đây đi, để thứ gì đó lại giành chỗ. Chúng ta đi thôi."
Sau đó, nhóm khách hàng thấy các ông bà cụ lần lượt đứng dậy phủi mông rời đi.
Để lại một hàng dài giường xếp, ghế xếp.
"Anh nói xem, tôi giúp bạn tôi xếp hàng bằng ghế xếp có được không?"
Có khách hàng đến sớm nhìn thấy một màn này lập tức muốn đầu cơ trục lợi.
Dù sao ở hiện trường có nhiều ghế như vậy, thêm một cái chắc sẽ không bị ai phát hiện đâu nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận