Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 726: Tu câu?

Chương 726: Tu câu?Chương 726: Tu câu?
Gia vị chính là gia vị đầu đỏ Tứ Xuyên chính thống. Muối, ớt đỏ, bột hoa tiêu, dầu vừng, các loại hương liệu nghiền thành bột mịn, nhiều hơn là mè trắng, tất cả nguyên liệu đều đổ vào trong bát sứ, sau đó dùng dầu nóng rưới lên, chiên ra mùi, đổ ngược vào trong canh gà đã hầm xong.
Như vậy một phần đồ gia vị của gà xiên thố đã hoàn thành.
Công việc còn lại là nhúng tất cả các xiên.
Ở trong canh gà nấu chín vốn đã mang theo mùi thơm.
Các loại nguyên liệu cần thời gian nấu khác nhau, nên Lâm Chu phải nấu riêng từng thứ. Sau khi làm lạnh mới nhúng vào trong đồ gia vị.
Trong phòng khắp nơi đều là mùi thơm gà xiên thố.
Mùi thơm của canh gà dung hợp với vị tê cay của dầu đỏ, mùi thơm không chỗ nào chê.
Mùi thơm của hương liệu, ớt còn có mè trắng cũng rất đậm đà.
Chỉ nghĩ tới gấu trúc, còn chưa nghiên cứu chỗ nào thích hợp bày quầy hàng.
Vừa rồi Cơm Nắm còn ngồi xổm trong góc phòng bếp cũng lắc mông chạy ra, canh giữ phía dưới cái bàn của phòng khách, ngửi mùi thơm đến buồn ngủ.
Nhiệm vụ chỉ có địa điểm là Thành Đô và yêu cầu bán một ngàn xiên, thì không có gì khác.
Tính ra đi đâu bày quầy hàng đây?
Trên bàn cơm đặt các loại nguyên liệu. Chờ ngâm cho thấm vị là có thể ra ngoài bày quây hàng.
Cậu cũng không quen thuộc với Thành Đô.
Đừng nói người, chó cũng chịu không nổi.
Từ sau khi Tiểu Lý đến, Lâm Chu nấu cơm hoặc là quản gia Tôn nấu cơm, đều có thể chuẩn bị thả ga, không sợ lãng phí. Bởi vì chỉ có không đủ ăn, chứ không có vụ ăn không hết.
"Cậu muốn bày quầy lúc mấy giờ, ăn cơm tối ở nhà hay là sao?"
Mọi người bận rộn thẳng đến tận trưa. Quản gia Tôn làm xong cởi tạp dề đi tới hỏi.
Bỏ đi, dù sao cũng không quy định địa điểm, đến lúc đó lái xe ba bánh tùy tiện dạo ở trên đường.
Mấy tuần gần đây bày quầy hàng không phải buổi sáng thì là buổi chiều, rất lâu không ra ngoài buổi tối nên cậu muốn bày hàng buổi tối một đợt.
Sau hai bữa cơm liên tục Tiểu Lý đều không ăn no, mọi người chuẩn bị nhiều, mới dần dần nắm chắc để chuẩn bị tốt lượng đồ ăn cho mọi người.
"Ăn cơm tối xong rồi ra ngoài vậy."
Ban đầu lúc Tiểu Lý vừa tới, mọi người còn chưa xác định rốt cuộc năng lực của anh tới đâu.
"Vậy tôi đi chuẩn bị cơm tối."
Sức ăn của một mình Tiểu Lý bằng ba người, nếu cơm tối chỉ ăn gà xiên thố, sợ là ăn xong, Lâm Chu cũng không cần đi ra bày quầy hàng nữa.
Quản gia Tôn hiểu thói quen này, nhưng ánh mắt của ông nhìn Tiểu Lý. Lúc này Lâm Chu cũng đã hiểu.
Bình thường cậu làm món mới không phải đều ăn món ăn hả? Sao còn muốn làm cơm tối.
Thấy quản gia Tôn còn dự định nấu cơm, Lâm Chu rất nghi hoặc.
Trước kia khi mọi người ăn thử, do sức ăn không lớn, ăn một chút đã no.
"Buổi tối ăn gà xiên thố không phải được rồi à."
"Có chuyện gì lớn đâu, rất nhiều gia vị, nguyên liệu cũng nhiều, muốn ăn bao nhiêu cứ bỏ vào trong nước sốt ngâm là được, làm nước sốt rất dễ."
Lâm Chu còn tưởng rằng chuyện gì lớn cơ.
"Vậy chúng ta chuẩn bị vài món để ăn tối, những cái này chừa lại cho cậu bày quầy hàng."
Mọi người vẫn luôn đặt chuyện Lâm Chu bày quầy hàng lên vị trí hàng đầu.
Đám người quản gia Tôn biết Lâm Chu thích bày quầy hàng, bình thường chuyện quan trọng nhất chính là bày quây hàng, đương nhiên bọn họ cũng coi trọng.
Làm công nhân, ai không đặt chuyện ông chủ coi trọng lên hàng đầu chứt
Càng không cần nói, tất cả mọi người cực kỳ quý trọng công việc này.
Từ trong đáy lòng đặt chuyện của Lâm Chu trở thành chuyện quan trọng nhất.
"Được."
Lâm Chu gật đầu, nhìn thấy cậu ra ngoài, chó con liền lắc mông chạy theo phía sau cậu, cậu gọi một tiếng 'Cơm Nắm, gọi chó con bằng tên mới, nó vẫn chưa quen lắm, ở phía sau Lâm Chu không phản ứng gì.
Nhưng Lâm Chu thấy khá thú vị, cậu có thêm một cái đuôi.
Đợi đến lúc cơm tối, các loại xiên đã ngâm thấm vị, có thịt có rau, mùi vị tê cay cực kỳ nồng đậm.
Trong cả phòng đều là mùi vị của gà xiên thố khiến người ta không thể trốn ở đâu, chỉ có thể đắm chìm trong mùi thơm này.
Hiện tại không phải mùa hè, nguyên liệu nấu ăn xử lý xong thậm chí không cần bỏ trong tủ lạnh.
Tùy tiện đặt bên ngoài cũng không sợ người khác ăn vụng!
Mỗi lần Tiểu Lý đi ngang qua đều không nhịn được nuốt nước miếng.
Môi trường làm việc đúng là tốt thật, chỉ là mỗi ngày đều đang khiêu chiến lực nhẫn nại của anh. Tiểu Lý kiềm nén sự thèm thuồng, chụp ảnh đăng lên trong nhóm đồng nghiệp.
"Thật sự quá đau khổ, mỗi ngày ông chủ làm đồ ăn ngon, mỗi ngày đối với tôi đều là một loại khiêu chiến, thật sự quá khó khăn mà!"
Tin nhắn này vừa đăng lên, trong nhóm nháy mắt có thêm mấy meme.
"Có ai tin không?”
"Thật sự không làm được thì tôi làm cho, tôi bằng lòng chịu đựng sự đau khổ này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận