Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 487: Chờ đã, tại sao khán giả đều đang gặm cổ vịt thết (1)

Chương 487: Chờ đã, tại sao khán giả đều đang gặm cổ vịt thết (1)Chương 487: Chờ đã, tại sao khán giả đều đang gặm cổ vịt thết (1)
"Cổ vịt này thật ngon, trước đó em còn nghĩ không cay thì không có mùi vị, không ngờ cũng có vị, em ăn liền mấy miếng, cũng không mặn, ngược lại càng ăn càng thơm, em gặm nát cả xương, ăn hết vị mới nỡ nhả ra."
Thời gian chàng trai đi vê một lượt, cô gái đã hoàn toàn bị vị ngon của cổ vịt thuyết phục.
Lúc này ánh mắt chỉ nhìn bạn trai một cái, liền rơi xuống cái túi trong tay cậu ta.
Cho dù mùi của các bộ phận vịt được bao trùm trong túi, cũng không giấu được, loáng thoáng bay ra, ngược lại càng quyến rũ người khác.
Cả sân khấu xem kịch, cũng không chỉ có bọn họ mua cổ vịt.
Lúc này cũng có người vừa xem kịch vừa gặm cổ vịt.
Mùi thơm chồng chéo lên nhau, càng nhiều người ngửi được hơn. Khiến một vài người già xem kịch cũng có chút không tập trung.
"Mùi thơm ở đâu ra vậy, ăn cái gì thế?"
Nhưng càng cay thì lại càng nghiện, hoàn toàn không ngừng lại được.
Người trẻ tuổi đang ăn ngon lành bên cạnh vừa xuýt xoa vừa trả lời.
Bộ phận vịt vị cay tê cho vào miệng rồi không kích thích cho lắm, khiến cả khoang miệng bỗng chốc bùng lên vị cay.
Chân vịt được kho rất đậm đà, ngay cả xương cũng mang theo mùi hương, cắn một khớp xương vào trong miệng, đầu lưỡi hợp tác với răng tách thịt ra rồi ăn sạch, còn xương thì nhai nát rồi nhổ ra, còn có thể nếm được một chút nước nữa, vô cùng tuyệt vời.
Cầm chân vịt cay tê trong tay gặm từng khớp xương một, rất có sự vui vẻ của việc gặm thức ăn.
Ngược lại vị cay ẩn chứa trong sự thơm ngon rất dịu dàng, ăn nhiều thì cảm giác tồn tại cũng rất mạnh.
"Cổ vịt, chân vịt."
Nhưng mà tiếng gặm cổ vịt của chàng trai bên cạnh vẫn luôn ở đó, tiếng nhai vụn xương cùng với tiếng hít hà liên tục vì cay, húp xì xụp, nuốt nước miếng, uống trà sữa của chàng trai, thực sự ồn ào khiến ông không thể bình tĩnh được.
Ông lão không ngừng xây dựng tâm lý cho bản thân ở trong lòng.
Mắt thấy ông sắp thôi miên bản thân thành công rồi.
Ông lão thèm thuồng nuốt một ngụm nước bọt, khúc hí trên sân khấu đang đến hồi đặc sắc, ông cũng không thể đi mua ngay bây giờ, hơn nữa mấy thứ như cổ vịt không có nhiều thịt, toàn là xương, chỉ ăn hương vị mà thôi, răng ông không tốt, thôi bỏ đi.
May mà trời tối, không thể nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của ông lão.
Ông lão, nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi cậu trai bên cạnh.
Ông lớn tuổi như vậy rồi, đây là lần đầu tiên ông hỏi người trẻ tuổi xin ăn, thật sự có chút ngượng ngùng.
"À ừm, bao nhiêu tiền vậy, có thể bán cho tôi một ít không? Lát nữa ông xem hết vở diễn rồi đi mua thêm."
Chàng trai cũng vô cùng hào phóng, lập tức đưa túi đựng cổ vịt đến trước mặt ông lão.
"Hai bên đường ngay cửa vào đều là quầy ăn vặt cả, ông tìm quầy hàng công thức bí mật chế biến cổ vịt thì có thể mua được."
"Cậu mua ở đâu vậy, tôi đi mua thêm một ít."
Lúc này, sự chú ý của ông hoàn toàn bị thu hút bởi món vịt, thậm chí còn không quan tâm đoạn kịch trên sân khấu hát đến đâu rồi.
Ông lão không ăn cay được, nghe vậy thì bàn tay thử đưa ra rụt lại.
Răng ông lão không tốt, lại còn không ăn cay được, nhưng ngửi mùi thơm, nhìn người khác ăn ngon miệng, thật sự vô cùng thèm thuồng. "Ông ơi, ông ăn cay được không? Món này hơi cay đấy."
Chàng trai thấy ông lão không ăn cay được, bèn mô tả chỉ tiết vị trí quầy bán cổ vịt cho ông lão.
Ông lão gật đầu, cởi áo khoác trên người ra rồi đặt lên lưng ghế giữ chỗ, nơi này có quá nhiều người, nếu không giữ chỗ, ông sợ lúc trở vê không còn chỗ ngồi nữa.
Chàng trai thấy thế vô cùng tự nhiên bày tỏ sẽ giữ chỗ cho ông lão, nói ông cứ yên tâm đi mua.
Xem hí kịch mà không ăn gì thì sao được.
Ông lão gật đầu, lập tức đứng dậy rời khỏi chỗ, đi về phía đám đông bên ngoài.
Vừa đi, ông phát hiện không chỉ có mỗi mình ông rời khỏi thính phòng.
Chẳng lẽ mọi người đều đi mua cổ vịt à?
Ông lão không chắc chắn lắm.
Nhưng sau khi chen ra khỏi đám đông, ông phát hiện mục tiêu của mọi người đều giống nhau, đều đi đến phố ăn vặt ở đầu đường.
Xác nhận từ ánh mắt, bọn họ đều bị thu hút bởi mùi hương của cổ vịt khi đi đến đây.
Sau đó Lâm Chu phát hiện, vở diễn bắt đầu rồi, nhưng việc buôn bán của cậu lại ngày càng tốt.
Cứ một lát phải nhảy xuống từ chiếc ghế nhựa để bán hàng, sau đó khách hàng vừa mới đi, cậu vừa mới đứng lên chưa được một phút thì lại có khách đến, cậu lại phải nhảy xuống.
Tới tới lui lui, khiến cậu trông giống như con khỉ, mấy chủ quán bán đồ ăn vặt bên cạnh đều nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái.
"Ôi chao, đúng là cái mùi này rồi, khiến tôi thèm đến mức không còn tâm trạng xem kịch nữa."
Ông lão một đường tìm đến đây, ngửi thấy mùi hương vịt kho trong quầy hàng của Lâm Chu, ông vui mừng khôn xiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận