Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 495: Đều là một đám tổ tông! (2)

Chương 495: Đều là một đám tổ tông! (2)Chương 495: Đều là một đám tổ tông! (2)
Cái này, lượng thức ăn đầy ắp trong quầy liền vơi đi một nửa.
Có thể nhìn thấy rõ ràng đã ít hơn rất nhiều.
Thấy vở kịch sắp bắt đầu rồi, bầu gánh xách theo hai túi vịt kho lớn tranh thủ thời gian trở về.
Quách Cường được chàng trai gọi đến không chỉ đến một mình.
Anh còn dẫn theo bạn gái nữa.
Sau đó bạn thân của bạn gái nghe nói ông chủ Lâm bày quầy bán hàng ở Nam Kim, cô ấy cũng kéo bạn trai của mình đến đây.
Bạn trai vừa nghe, còn có chuyện mới mẻ này à.
Vì vậy một xe chở theo bạn gái của mình, còn có thêm ba người bạn, trong đó còn có bạn gái của một người bạn nữa, toàn bộ đều đến luôn.
Chàng trai nghe lời giới thiệu này, khóe miệng giật giật.
Biểu cảm trên mặt chàng trai liền đông cứng lại.
123... 8, hay lắm, thoáng cái đã dẫn 8 người qua đây rồi.
Tao có đồ ăn ngon không quên gọi mày, thế mà mày lại dẫn một đám người đến ăn cho tao.
Đừng hỏi, hỏi chính là hối hận!
Quách Cường thấy chàng trai có vẻ hơi ngạc nhiên, bèn vội vàng giải thích: "Đây là bạn thân của bạn gái tao cùng với bạn trai cô ấy, cùng với bạn bè của bạn trai cô ấy nữa."
Đợi đến khi Quách Cường dẫn một đám người kia gặp mặt chàng trai và ông nội của anh.
"Tiểu Phi, mày nói thật đó à? Ông chủ Lâm thực sự bày quầy bán hàng bên ngoài gánh hát này à?"
Anh liền mỉm cười lên tiếng chào hỏi mọi người.
Quách Cường nôn nóng hỏi chàng trai về chuyện của ông chủ Lâm.
Người đến cũng đến rồi, anh cũng không thể không cho anh em mình mặt mũi được.
Nhóm người hít hà hít hà, lặng lẽ quay đầu nhìn quầy hàng đậu phụ thối cách đó không xa.
Chàng trai khẽ mỉm cười, sau đó nói mọi người ngửi cho kỹ.
"Có phải có một mùi hương vừa đặc biệt vừa thơm nức mũi không?"
"Nhiều quầy ăn vặt thế kia, quầy nào là của ông chủ Lâm vậy?"
Xin lỗi, cách quầy đậu phụ thối gần quá, bọn họ chỉ ngửi thấy mùi thối của đậu phụ thối thôi.
Những người nghe thấy ông chủ Lâm bày quầy hàng ở đây cũng thấy vô cùng mới mẻ, đến nơi xem.
Chàng trai gọi ông nội mình rồi dẫn đám người trùng trùng điệp điệp đi đến trước mặt quầy hàng của Lâm Chu.
"À ừm, để tôi dẫn mọi người đến đó."
Ngượng ngùng quá, giả ngầu mà không được.
Hôm qua chàng trai đã đến cùng ông nội, không có cảm giác gì với không khí náo nhiệt ở hiện trường.
Chàng trai nhìn hiểu ý bọn họ muốn nói, anh ngượng ngùng nhếch mép.
"Không ngờ xem kịch cũng có thể náo nhiệt như vậy."
"Xem địa điểm đi, trước đó lướt video nhìn thấy có sân khấu kịch mở màn chỉ có một khán giả."
"Bên này rất nhiều người, đều là đến xem kịch, đương nhiên cũng có quán ăn vặt tới."
Có gánh hát đến bên này diễn, tin tức truyền ra ngoài sẽ có tiểu thương đến bày quầy hàng.
Bởi vì xem kịch ăn gì đó cũng là thói quen của rất nhiều người. Dọc hai bên đường là đủ loại kiểu dáng quán ăn vặt, còn có thể nhìn thấy một vài tiệm trà sữa đi ra bày quây hàng, cũng rất mới mẻ.
'Xem đi bên kia có bán trà sữa kìal"
Bạn gái của Quách Cường vừa nhìn thấy mấy gian hàng thương hiệu trà sữa nổi tiếng, cũng rất kinh ngạc.
Thật sự là lần đầu tiên cô nhìn thấy tiệm trà sữa ra bày quầy hàng.
Mấy cô gái đều thích uống trà sữa, nhất thời không muốn đi.
Vì thế công việc mua cổ vịt rơi vào tay mấy chàng trai, các cô gái xếp hàng mua trà sữa, có ăn cũng phải có uống chứ.
Sau khi chia binh thành hai đường, Quách Cường đến trước mặt chàng trai giải thích.
"Người anh em, lúc tôi gọi điện thoại cho anh đúng lúc bạn gái tôi ở bên cạnh, đang nói chuyện phiếm với bạn thân của em ấy, nghe thấy ông chủ Lâm đến Nam Kim bày quầy hàng, cứ đòi qua đây xem thử, tôi cũng không ngờ nhiều người đến như vậy."
Quách Cường đến nơi nhìn thấy bạn thân của bạn gái cũng dẫn theo người, còn là một đám cũng vô cùng sửng sốt.
"Chúng ta đến sớm mua nhiều một chút, có lẽ vấn đề không lớn, nhưng nếu đông người biết, chúng ta có thể mua được hay không cũng là cả một vấn đề."
Cũng trách lúc anh gọi điện thoại không dặn dò.
Chàng trai tự trách một giây, lập tức nghĩ đến đều là Quách Cường cúp điện thoại quá nhanh, hại anh không nghĩ tới.
Đều là lỗi của Quách Cường!
Lập tức một ánh mắt như phi đao nhìn qua.
Quách Cường còn tưởng rằng anh ta là khẩu thị tâm phi, lập tức cam đoan hôm nay anh mời khách.
Chàng trai nghe nói như thế bước chân cũng nhanh thêm vài phần.
Cái này được.
Anh đang lo muốn ăn quá nhiều, hơi đắt không nỡ mua, giờ người trả tiền đến rồi.
He he, anh nói miễn phí tin tức của ông chủ Lâm cho Quách Cường, kiếm một chút cổ vịt cũng không quá đáng đâu ha.
"Đi mau đi mau, chúng ta tới hơi muộn, trễ nữa là khỏi mua đó."
Chàng trai đi đầu nhanh chóng đi xuyên qua đám người.
Theo bước chân tới gần quầy hàng của Lâm Chu, những người còn lại cũng ngửi thấy một mùi thơm bỏ xa tất cả món ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận