Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 620: Cậu không phải người địa phương đúng không?

Chương 620: Cậu không phải người địa phương đúng không?Chương 620: Cậu không phải người địa phương đúng không?
Thời gian này ra khỏi nhà, vừa bước chân ra khỏi biệt thự, Lâm Chu đã cảm nhận được cơn gió lạnh tùy ý phả trên mặt cậu.
Cậu nhìn nhiệt độ thời tiết tích hợp trên bản đồ hệ thống, cừ thật, âm 12 độ.
Cậu ở phía nam, mùa đông cũng không lạnh tới mức âm mười mấy đội
Trong nhất thời, Lâm Chu cảm nhận được sự thử thách của không khí lạnh, tay chân bắt đầu không còn linh hoạt nữa.
Lạnh, lạnh quá đi!
Hơn nữa không chỉ lạnh mà còn khô.
Lâm Chu thích ứng một hồi lâu, mới lái xe ba bánh đi đến chợ sáng dựa theo bản đồ hệ thống.
Hôm nay đã là thứ tư rồi.
Nếu Lâm Chu không muốn cướp mối làm ăn của người ta, phải tìm vị trí bày quầy hàng tốt một chút.
Đường thành phố hoàn toàn xa lạ, cách Giang Đông gần ba nghìn km, Lâm Chu căn bản không nghĩ tới tính khả thi của việc gặp được khách hàng ruột.
Quả nhiên dọc đường đi, cậu chạy trên đường Bạch Hà, căn bản không ai chú ý cậu.
Lâm Chu còn không tự tin cảm thấy tình huống cách xa nhau ba nghìn km còn có người có thể nhận ra cậu.
Cho dù Bạch Hà có người từng lướt được video của cậu trên mạng, hiện tại cậu trùm kín mít thế này sẽ không có ai có thể nhận ra cậu.
Căn cứ Hoàng Chính Hạo điều tra, chợ sáng của đường văn hóa Bạch Hà có quầy hàng bán hamburger trứng.
Một tuần chỉ còn lại năm ngày, hai nghìn cái hamburger trứng, nhiệm vụ gian khổ quá đi!
Lâm Chu lái xe ba bánh nhìn những vị trí bày quây hàng tốt phía trước đều bị người ta chiếm, bèn tiếp tục đi về phía sau. Sau đó dừng lại ở khu đất trống cuối đường, bắt đầu bày quầy hàng.
Một đống người hấp bánh bao, chiên bánh quẩy, bán cháo v. v...
Khắp nơi đều tản ra hơi nóng của món ăn, còn có một vài tiểu thương lui tới bán thịt, rau dưa.
Lâm Chu đi vào cổng chợ sáng đã nhìn thấy cậu đến gọi là muộn rồi, vừa mới đến năm giờ, con đường bên này đã đứng đầy người bày quầy hàng.
Có thể nhìn thấy nước ngoài đối diện con sông hình như cũng là một con đường chợ sáng.
Lâm Chu đánh giá xung quanh, nhìn vị trí quầy hamburger trứng của cậu và quầy hàng hamburger trứng ban đầu của chợ sáng, một cái ở đầu đường, một cái ở cuối đường hẳn là không vấn đề gì.
Đối diện con đường của chợ sáng này chính là một con sông, qua khỏi con sông này là nước ngoài.
Bên cạnh còn có quán ven đường mang lều trại bán miến thịt bò, trong lều trại còn có hai bàn khách hàng đang ăn.
Giờ này còn sớm, không quá đông người đến chợ sáng, đều là tiểu thương lui tới bày quầy hàng, người ăn sáng cũng là ông chủ đến sớm bày quầy hàng.
So với quần áo mà anh trai mặc, một loạt trang bị như áo lông dày, mũ len, đồ chụp tai, hình như quả thật không có lợi cho lúc làm việc.
"Chàng trai, cậu không phải người địa phương đúng không, lúc này mới bao nhiêu độ, còn chưa tới thời điểm lạnh nhất đã mặc thành như vậy, làm sao buôn bán chứ."
Dáng vẻ Lâm Chu co rút chân tay vì lạnh, ngược lại khiến anh trai bán miến thịt bò bên cạnh chê cười.
Những ông chủ tiểu thương đi ngang rất nhiều người đều nhìn cậu, ngoài ra cũng không còn gì.
Lâm Chu nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu liên nhìn thấy anh trai to lớn đứng phía sau quầy hàng. Lâm Chu là quầy hàng mới, xe ba bánh khá bắt mắt trên con đường này.
Đánh giá người khác một lượt, hình như cậu là người mặc nhiều nhất trên con đường này.
Như vậy là có thể biết cậu không phải người địa phương hả?
Lâm Chu nghi hoặc nghiêng đầu, trong mắt anh trai nhìn thấy khá vui.
"Đúng, không phải, tôi là người Giang Đông, lần đầu tiên đến bày quầy hàng."
Lâm Chu vừa mở miệng, khẩu âm càng thể hiện rõ không phải người địa phương.
"Khó trách, nhìn dáng vẻ trắng trẻo sợ lạnh của cậu là biết."
Người địa phương bọn họ sớm quen với nhiệt độ không khí này. Hơn nữa lúc này mới tháng 11 chỉ hơi lạnh, chưa tới tháng 12, tháng 1, nhiệt độ không khí lúc đó càng lạnh hơn.
Lâm Chu bày ra từng loại nguyên liệu, mở máy điều nhiệt trong tủ kính lên.
Xe bày quầy hàng của hệ thống cũng thật cao cấp. Mùa hè lúc bán kẹo hồ lô có công năng giữ tươi. Mùa đông đến phương bắc bày quầy hàng còn có máy điều nhiệt, sợ nguyên liệu nấu ăn đông lạnh không dùng được.
Nhiệt độ bên ngoài thấp hơn nhiệt độ tủ lạnh nhà cậu. Nếu không có máy điều nhiệt, cậu sợ thịt tươi để ra ngoài không bao lâu sẽ đông lạnh hết.
Lâm Chu cảm nhận được nhiệt độ không khí hơi thở cũng mang theo sương trắng, bắt đầu mở ô tròn ra.
Sau khi nhiệt độ của bàn nướng tăng lên, cậu cũng cảm nhận được một chút độ ấm.
Tạm thời không có khách hàng, Lâm Chu dự định từ từ làm hamburger trứng, tản ra mùi thơm để thu hút khách hàng.
Lúc này cậu vừa đổi bản đồ, lúc đến không có khách hàng, cậu vẫn chưa quen được.
Cũng không biết cách xa như vậy, tuần này còn có khách hàng ruột có thể tìm đến không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận