Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 709: Tôi muốn giành mua ở phía trước anh ta! (1)

Chương 709: Tôi muốn giành mua ở phía trước anh ta! (1)Chương 709: Tôi muốn giành mua ở phía trước anh ta! (1)
Chuyện đã qua rồi, sao giờ còn nhắc lại làm gì?
Huống chỉ trong tình huống căng thẳng đó, ai có thể nghĩ đến chuyện khác chứ! Thấy Tiêu Phàm không đứng dậy nổi, đương nhiên phản ứng đầu tiên của anh chính là bế người lên bỏ chạy rồi!
"Trong sạch của tôi ơi!"
Tiêu Phàm còn nhìn thấy có video tài khoản marketing do bạn bè gửi tới, hình ảnh chính là anh bị hổ nhìn chằm chằm, cẩn thận bò ra ngoài, sau đó bị Lưu Hàng ôm lấy.
Video không thành vấn đề. Mấu chốt là phần lồng tiếng nói anh bị hổ nhìn chằm chằm, bạn trai không đành lòng anh rơi vào miệng hổ, trong thời khắc nguy hiểm, không quan tâm an nguy của bản thân, chạy tới cứu anh, tình yêu đồng tính như vậy thật sự khiến người ta cảm động v. v...
"Tài khoản marketing nào đây, thế nào tôi cũng phải báo cáo, sao có thể không biết sự thật đã bịa chuyện thế!"
"Mẹ mày ở đó mà tình yêu đồng tính, mày mới là đồng tính luyến ái á!"
Vừa nghĩ đến người bạn cầm video tới hỏi anh có phải đồng tính luyến ái không, tâm trạng Tiêu Phàm bùng nổ, hận không thể hủy diệt thế giới.
Dù sao thanh danh của anh đã bị hủy.
Giờ cư dân mạng vô lý vậy luôn hả?
"Chuyện con hổ vào khu trượt tuyết nổi như vậy, hai chúng ta lại không nổi tiếng, giải thích ai nghe chứ!"
"Hay là giải thích một chút đi?"
Trong tình huống khẩn cấp như vậy, còn có thể suy nghĩ bậy bạ nữa?
Tiêu Phàm đọc xong mấy tin tức này cuộc đời đã không còn gì luyến tiếc lười trở về.
Lưu Hàng cũng mất đi quản lý biểu cảm, vẻ mặt kinh ngạc nhích qua xem di động của Tiêu Phàm.
Lưu Hàng cũng không muốn bị hiểu lầm, bình tĩnh lại bắt đầu nghĩ cách.
Ở trên mạng trắng trợn thổi phồng tình yêu của bọn họ. Nói gì mà chỉ có lúc hoạn nạn mới có thể nhìn ra thân tình v. V...
"Đừng bỏ cuộc, để tôi nghĩ xem nên làm thế nào."
Chỉ là cái ôm kiểu công chúa này đã khiến tất cả mọi người cảm thấy bọn họ là yêu đương đồng tính.
Tiêu Phàm cũng không phải thiểu năng, nghe thế trong đầu nháy mắt xuất hiện bóng dáng của ông chủ Lâm.
Rất lâu sau, Lưu Hàng nghĩ tới ông chủ Lâm, lập tức lại nghĩ được cách.
"Chúng ta không nổi tiếng nhưng trong video thanh minh có thêm người, nhất định có độ nổi tiếng!"
Nếu chuyện này truyền đi thật, sau này bọn họ sẽ không dễ tìm bạn gái, nói không chừng còn bị người ta mắng là tình yêu đồng tính lừa hôn.
"Ý anh là chúng ta làm lộ vị trí bày quầy hàng của ông chủ Lâm?"
Ngày hôm sau, sau khi Tiêu Phàm rời giường, nhìn trên mạng ca tụng tình yêu của anh nhiệt độ càng ngày càng cao.
"Khẳng định phải hỏi ông chủ Lâm trước, ngày mai chúng ta lại đến là được."
"Tôi đọc được lời đồn trên mạng ông chủ Lâm bày quầy hàng không phải không thích bị quấy râầy hả, chúng ta lộ ra như thế, chẳng phải là..."
Nhưng làm thế có phải không được tốt không?
Lưu Hàng nghĩ được cách giải quyết thì thoải mái hơn, lại quay đầu nhiều lần định hướng, chuẩn bị trở về. ...
Nói xong Tiêu Phàm phát hiện đây quả thực là một cách hay, ông chủ Lâm nhiều fan như vậy, một khi lộ địa chỉ lập tức sẽ có rất nhiều fan xông vào vây xem, đến lúc đó video thanh minh của bọn họ nhất định sẽ lên xu hướng, như vậy sẽ có nhiệt độ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, những người trung niên cỡ ba mẹ anh lướt phải, đến lúc đó tình thế phát triển không thể khống chế.
Vốn tuổi càng lúc càng lớn sẽ bị giục cưới.
Hiện tại nếu truyền ra tin đồn anh đồng tính luyến ái, vậy không cần sống nữa.
Cho nên anh vừa thức dậy đã lập tức gọi điện cho Lưu Hàng, kêu anh ta nhanh chóng thức dậy, hai người đi núi Đại Bạch.
Bảy giờ sáng, Lưu Hàng đang trong thời gian nghỉ phép, ngủ say, một khắc này thật sự rất muốn đánh người.
"Anh có bị ngốc không, bảy giờ sáng gọi tôi dậy có tác dụng gì, hôm qua chúng ta gặp ông chủ Lâm vào lúc nào, trong lòng anh không biết tính à?"
Tiêu Phàm bị mắng nhưng anh không sao cả, chỉ cần có thể làm sáng tỏ lời đồn, bị mắng một chút tính cái gì.
"Lỡ như ông chủ Lâm cũng bày quầy hàng vào buổi sáng thì sao?"
Lưu Hàng...
Má nó có lý vãi!
"Chờ nhé!"
Lưu Hàng cúp điện thoại, vừa nhắm mắt, trong lòng lo lắng đủ chuyện cũng không ngủ được, bèn đứng lên rửa mặt.
Hơn tám giờ, hai người ăn xong bữa sáng, rồi đi đến núi Đại Bạch.
Ở cùng nơi lại không nhìn thấy bóng dáng của ông chủ Lâm, ngược lại nhìn thấy một con mèo lớn đang ngủ.
Tiêu Phàm và Lưu Hàng ngẩn người, thở cũng không dám, lui về sau từng chút, sợ phát ra một chút động tĩnh sẽ đánh thức mèo lớn.
Con hổ này ở trước mặt ông chủ Lâm là mèo lớn. Ở trước mặt bọn họ là cái gì thì hên xui.
Hai người liếc nhau, chạy nhanh hơn bất kỳ người nào.
Một hơi chạy thật xa mới thở phào.
Mới sáng sớm đã kích thích như vậy, không chống đỡ nổi!
"Xem ra không chỉ chúng ta đang tìm ông chủ Lâm, mèo lớn cũng đang chờ ông chủ Lâm rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận