Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 751: Đội tiên phong (1)

Chương 751: Đội tiên phong (1)Chương 751: Đội tiên phong (1)
Bên kia Lâm Chu cảm thấy buổi chiều nên đến trấn trên xem thử, nếu không bán hết bánh mè, thì phải lên trường tiểu học trên núi xem thử, không thể lãng phí những phôi bánh đã làm này.
Tuy rằng hiện tại là mùa đông, nhưng mùi vị của phôi bánh mè cách ngày vẫn khác biệt với mùi vị làm ngay.
Cậu không phải là người thích lãng phí.
Hơn nữa cậu giống như tiểu thương bình thường, nghĩ cách bán ra món hàng, cũng là thú vui trong cuộc sống nhàm chán lặp đi lặp lại.
Lâm Chu nghỉ ngơi một lát, lại lái xe ba bánh đi lên trấn trên bày quầy.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, tin tức ông chủ Lâm bày quầy hàng ở trấn Thọ Hóa đã truyền ra ngoài.
Hiển nhiên người vùng ngoài không tin tưởng lắm, cũng không đến mức vì một tin tức chưa được chứng thực đã lập tức đi tìm ông chủ Lâm.
Nhưng người Tứ Xuyên thì không nhịn được tò mò.
Tiểu Du cực kỳ động lòng.
Hơn nữa tuần trước ông chủ Lâm bày quầy hàng ở Thành Đô Tứ Xuyên, nói không chừng tuần này bày quây hàng ở nơi khác của Tứ Xuyên thì sao.
Sau khi cô nhìn thấy ảnh chụp thì lập tức tìm kiếm trấn Thọ Hóa ở đâu, vừa thấy cách cô không xa lắm chỉ ba trăm km, lái xe hơn ba giờ là có thể đến.
Tiểu Du chính là một trong số đó.
Cho nên vẫn khá nhiều người tin.
Nên đi không ta?
Tuy người trong bức ảnh là góc mặt nghiêng, nhưng thật sự rất giống ông chủ Lâm, hơn nữa có chó của ông chủ Lâm, nhìn không giống giả tí nào.
Nhưng không tìm được cơ hội hẹn cùng đi tìm ông chủ Lâm.
Vì thế cô nghĩ tới Tiểu Soái.
Từ sau khi hai người ăn món của ông chủ Lâm quen nhau ở Bạch Hà, có thiện cảm với nhau, vẫn luôn nói chuyện phiếm.
Nhưng thấy trấn Thọ Hóa quá xa xôi, lại là vùng núi, một cô gái như cô hơi không dám.
Tiểu Du không nghĩ nhiều liên gửi địa điểm mà ông chủ Lâm bày quầy hàng tuần này cho Tiểu Soái, cũng biểu đạt ý tứ mình muốn đi.
Đây không phải là cơ hội à?
Vừa vặn còn có thể thử đối phương có muốn tới hay không.
Không ngờ vừa hay tuần này ông chủ Lâm bày quầy hàng ở Tứ Xuyên.
Tiểu Soái trả lời trong nháy mắt.
Ảnh chụp vừa xuất hiện, mọi người đã thảo luận có muốn đi không.
Nhóm khách hàng gà xiên thố của ông chủ Lâm.
"Vậy được, em chờ anh.....
Tiểu Du rất vừa lòng với câu trả lời của Tiểu Soái, lộ ra một nụ cười dè dặt với di động.
Trong đám người Lâm Chu trả lời tin nhắn, vừa hay còn có thành viên trong nhóm.
"Trấn Thọ Hóa quá xa xôi, anh mới vừa tra bản đồ, bây giờ anh đi tìm em, sau đó lái xe đi cùng em sẽ an toàn hơn một chút." Tuy Dương Nhược Ly là ông chủ của siêu thị bị cháy, nhưng bắt đầu có độ nổi tiếng, hiện tại đang sửa chữa, có thể tưởng tượng sau khi khai trương lần nữa, buôn bán sẽ tốt thế nào.
Trong khoảng thời gian này vừa vặn rảnh rỗi, nhìn thấy tin tức này lập tức tỏ vẻ phải lái xe qua xem thử, có ai cùng đi không.
Lão Ngô nghĩ thứ sáu chờ con trai tan học, dẫn nó cùng đi ăn, để hai ngày nữa rồi đi.
Kêu ông chủ Dương đi xem thử trước, nếu tin tức là thật, thứ sáu anh sẽ đi, thứ bảy chủ nhật đều có thể ăn được.
Diệp Phồn đang đi làm, ông chủ không cho nghỉ phép, cô cũng không đi được.
Nếu tin tức là thật, cô sẽ nghĩ cách.
Trong nhóm còn có hoặc nhiều hoặc ít người không thể đi ngay.
Cuối cùng chỉ có Dương Nhược Ly và hai anh trai khác tạo thành đội tiên phong đi tìm kiếm kết quả.
Buổi sáng nhận được tin tức, buổi chiều bọn họ đã xuất phát rồi.
Sau đó chạng vạng căn cứ địa chỉ trên ảnh chụp dọc đường hỏi tới ngã tư mà Lâm Chu bày quầy hàng.
Lâm Chu và Dương Nhược Ly bốn mắt nhìn nhau, cậu thật sự rất kinh ngạc.
"Ai nha má ơi, thật sự là ông chủ Lâm kìa!"
Lái xe lâu như vậy, Dương Nhược Ly vốn mệt mỏi, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Chu, mệt mỏi đều tan biến!
Gà xiên thố tuần trước ngon đến khiến anh quyến luyến không quên.
Sau đó anh nếm thử gà xiên thố của mấy tiệm khác, đều không có mùi vị như ông chủ Lâm làm.
Giống như mắc phải bệnh tương tư, mỗi ngày ở trên mạng chú ý tin tức của ông chủ Lâm.
Trước kia anh cũng chưa từng đu idol điên cuồng như vậy.
Nhưng đúng là để anh đuổi được ông chủ Lâm.
"Bánh mè à, tôi thích ăn, ông chủ Lâm, không giới hạn số lượng phải không, lấy tôi mười cái ăn lót dạ trước nhé."
Lâm Chu vốn cảm thấy nhiệm vụ hôm nay khẳng định không hoàn thành được.
Không ngờ buổi sáng cậu lộ ra tin tức, trời còn chưa tối đã có người tìm đến, còn là ông chủ Dương của siêu thị bị cháy.
Anh trai này vô tư thật chứ, siêu thị bị cháy, còn có tâm tư ra ngoài tìm cậu ăn cơm, không gấp tu sửa.
"Okie, chờ một lát, tôi sẽ nướng ngay."
Lâm Chu lấy phôi bánh mè ra khỏi màng bọc, trước tiên dùng lòng bàn tay đè xuống với sức lực không nặng không nhẹ, sau đó lấy ra cái cán bột bắt đầu cán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận