Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 825. Đúng là tin tốt (2)



Chương 825. Đúng là tin tốt (2)




Đều sợ bản thân không có việc làm.
Bây giờ nghe thấy Lâm Chu đồng ý ăn bữa khuya, có việc làm rồi.
Hơn nửa đêm, ánh mắt đều tản ra sức sống mới.
Sau khi nhìn Lâm Chu lên lầu thì ông chuyển mắt về phía đám người Tiểu Lý: "Mọi người ăn bữa khuya không? Để tôi chuẩn bị thêm chút."
Bình thường huấn luyện viên đều phải rèn luyện, muốn khống chế ăn uống, nửa đêm sẽ không ăn bữa khuya.
Ăn gà ăn mày do ông chủ làm, nếu ăn thêm thứ khác nữa thì nhiều quá.
"Tôi ăn gà ăn mày ông chủ mang về là được, không ăn món chính nữa đâu."
Quản gia Tôn gật đầu, lại nhìn về phía Tiểu Lý.
Sau đó cảm thấy bản thân khờ thật.
Tiểu Lý thì có gì mà hỏi chứ, chắc chắn là anh sẽ ăn.
Vì vậy ông bỏ qua Tiểu Lý, đi thẳng vào phòng bếp.
Mấy dì giúp việc đều ở trên lầu, ông nhồi bột trước mới là chuyện chính.
Hiện làm mì cán bằng tay, mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái, còn dai dai, dùng canh loãng nấu một bát, vô cùng tươi ngon.
Thêm mấy món rau, bữa ăn khuya vừa vặn.
Nhồi bột xong thì để bột nở một lúc.
Thời gian đợi bột nở thì chuẩn bị mấy món nhỏ.
Hai phút trước khi Lâm Chu xuống lầu, quản gia Tôn đã bày mì cán bằng tay với mấy món nhỏ lên trên bàn.
Lâm Chu bị hun đến hơi ngăm đen nên lúc tắm cũng hơi lâu.
Tắm một tiếng đồng hồ, gội đầu ba lần.
Đúng là quá bẩn!
Đợi cả người thoải mái rồi đi xuống lầu, Tiểu Lý đã thu thập được chuyện thú vị của hôm nay.
"Cậu chủ, có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?"
Cả ngày hôm nay Lâm Chu đều bày quầy bán hàng ở bên ngoài, Tiểu Lý góp nhặt nhiều chuyện thú vị, đang đợi kể cho cậu nghe.
Lâm Chu bưng bát mì lên húp ngụm canh trước, sau đó không do dự mà chọn tin xấu.
Cậu thích để lại tin tốt ở phía sau.
"Tin xấu là gà ăn mày mà cậu bán lại lên hot search rồi."
"Tin tốt là mọi người không nhận ra đấy là cậu."
Lâm Chu: …
Đúng là tin tốt.
“Cho nên cậu chủ, ngày mai cậu còn bày quầy bán hàng không?”
Tiểu Lý cảm thấy quá trình nướng gà ăn mày quá dày vò người ta.
Nhìn cậu nhóc đẹp trai như cậu chủ đều bị hun đen thành ông bác rồi.
"Đi… chứ."
Hiếm khi Lâm Chu do dự.
Cũng chẳng phải là phải làm nhiệm vụ.
Nhưng hôm nay cậu bận rộn cả ngày, nhiệm vụ năm trăm con gà ăn mày đã hoàn thành hơn tám mươi con, đã mất mặt rồi.
Hiện tại từ bỏ chẳng phải là cậu rất thiệt à.
Chỉ cần không ai nhận ra cậu thì vấn đề không lớn.
"Có rất nhiều khách đều đang đợi tôi."
Lâm Chu nghĩ đến lúc cậu dọn quầy, còn có khách muốn cầm dãy số mua gà ăn mày của ngày mai.
Nói hết lời vẫn bị Lâm Chu từ chối.
Cậu còn đồng ý yêu cầu ngày mai nhất định sẽ mở hàng với mọi người.
"Nói ra thì cậu chủ, rốt cuộc sức lực của cậu lớn thế nào, lớp vỏ ngoài bằng bùn có độ cứng cao, được nướng đến cứng rắn, vừa nãy tôi dùng búa đập mới nứt ra, cậu lại đấm một quyền là nứt rồi?"
Tiểu Lý nghĩ đến lúc ấy anh được Lâm Chu để ý, cũng là vì có sức lực lớn.
Hiện tại sức lực của ông chủ Lâm thoạt nhìn còn lớn hơn cả anh.
Anh còn nhất thiết tồn tại ư?
Nghĩ đến đây, anh không còn cảm giác an toàn nữa, mà trơ mắt nhìn Lâm Chu.

Quản gia Tôn thấy Lâm Chu ăn ngon miệng, cậu ăn cả mì và đồ ăn.
Lập tức cảm thấy an toàn.
Nghe lời Tiểu Lý nói, ông hiểu rằng anh đang lo lắng mình không có đất dụng võ.
Ông lập tức ân cần tiếp lời, an ủi cậu.
Cậu chủ là một người đàn ông, sao có thể quan tâm tỉ mỉ đến cảm xúc của người làm chứ, cho nên việc này vẫn phải để ông làm.
“Cậu Lâm khỏe mạnh cũng không thể để cậu ấy làm việc nặng nhọc được, không phải cậu vẫn luôn làm mấy việc này à, nếu không thì cần cậu làm gì, đúng không?”
Có lý!
Nghe thấy lời của quản gia Tôn, Tiểu Lý lập tức cười tươi như hoa.
“Đúng đúng đúng, còn không phải sao!”
Lâm Chu nghiêm túc ăn cơm, nghe bọn họ nói chuyện.
Cậu luôn nở nụ cười trên môi.
Những ngày tháng trở về nhà có người nói chuyện tán dóc thế này cũng khá náo nhiệt.
Ăn no bảy phần, Lâm Chu đặt đũa xuống.
“Được rồi, cháu ăn no rồi, cháu về phòng ngủ trước đây, sáng sớm gà sẽ được giao đến, mọi người cứ cho vào nước ngâm là được, ngâm cho hết nước máu rồi hong khô.”
“Đúng rồi, mua thêm một cái lò nướng nữa, một cái không đủ dùng.”
Quản gia Tôn gật đầu.
Bảo Lâm Chu yên tâm về phòng nghỉ ngơi đi.
Bây giờ có tổng cộng năm người đang làm việc trong biệt thự nên đủ người để sắp xếp làm việc thay ca, chút công việc này không có vấn đề gì cả.
Lâm ngủ một giấc đến hơn 7 giờ sáng.
Cậu dậy ăn sáng rồi bắt đầu tẩm ướp số gà nguyên con đã được làm sạch.
Phần xương gà khó ngấm gia vị, khó nướng của mỗi một con gà đều phải dùng sống dao đập gãy, chẳng hạn như mấy vị trí xương cánh, xương đùi và xương cổ. Hết chương 825.



Bạn cần đăng nhập để bình luận