Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 138: Sớm biết làm chó sướng như vậy, con chó này để cậu làm cũng không phải không được (1)

Chương 138: Sớm biết làm chó sướng như vậy, con chó này để cậu làm cũng không phải không được (1)Chương 138: Sớm biết làm chó sướng như vậy, con chó này để cậu làm cũng không phải không được (1)
Một phần gà rán miếng vị gạch cua cứ thế xuất hiện ở trước mặt husky, không nói Cao Gia Chí đằng sau hâm mộ, khách hàng qua đường bên cạnh gọi món còn chưa lấy được cũng hâm mộ.
Cừ thật, một phần gà rán gạch cua năm mươi tệ cứ như vậy đút cho chó ăn?
Sớm biết làm chó sướng như vậy, đổi lại cậu ta làm con chó này cũng không phải không được.
Cao Gia Chí nhìn "con trai" nhà mình phe phẩy cái đuôi, biểu cảm cực kỳ phức tạp.
"Người anh em, nghĩ thoáng một chút, tốt xấu con chó này lấy phần gà rán rồi không đi theo nữa, cậu vẫn nên yêu thương nó, bằng không nó sẽ bỏ cậu lại đi theo gia đình giàu có đó."
Tâm trạng của khách qua đường cũng phức tạp, đi đến bên cạnh Cao Gia Chí an ủi.
Cao Gia Chí: ”...'
"Alo, tôi đã đến quầy gà rán mà anh nói rồi, menu có hai vị, đùi gà rán cánh gà rán nguyên vị đều là mười tệ một cái, miếng gà rán một phần 25 tệ, cánh gà đùi gà vị gạch cua 20 tệ một cái, miếng gà rán vị gạch cua 50 tệ một phần, anh muốn mua gì?"
Đương nhiên cũng nghe thấy nội dung trong điện thoại.
Sau khi thấy rõ menu trên bảng đen nhỏ thì lập tức điện thoại hỏi khách hàng đặt đơn.
"Ông chủ, mỗi loại lấy một phần, bao nhiêu tiền?"
"Mỗi loại đều lấy một cái, anh xem thử bao nhiêu tiền."
Khách hàng quen nọ đang ngồi trong nhà, nghe thấy anh trai shipper thuật lại thì do dự một chút.
Lâm Chu đã chú ý tới anh trai shipper từ lúc anh ta dừng trước quầy hàng.
Anh trai shipper lái xe đạp điện, đánh tay lái cái rẹt, dừng trước quầy gà rán.
"Vậy thì 135."
"20+40+25+50=135."
Cũng không cần Lâm Chu mở miệng, anh trai shipper nghe thấy âm thanh thông báo của máy tính, trực tiếp chuyển lời cho khách.
Cậu lấy máy tính ra, bắt đầu cộng.
"Aaaa, đúng là ông chủ Lâm rồi. Ông chủ Lâm ơi, tôi nhớ anh... À nhầm, nhớ món ngon mà anh làm!"
Không lâu sau.
Anh trai shipper giống như là một tín hiệu, khách hàng cũ liên tiếp tìm đến.
Sau khi cúp điện thoại, anh trai shipper chốt đơn, sau đó ở bên cạnh chờ Lâm Chu rán đùi gà.
Giả Lam và cô bạn thân Hiểu Lâm đêm hôm rời giường đến đây, đậu xong xe chạy như bay đến quầy hàng của Lâm Chu.
Nhất thời thành quầy hàng sáng nhất cả con đường.
"Oa, gà rán! Thơm quá đi-"
"Ông chủ Lâm, tôi cũng đến rồi!"
"Bình tĩnh! Bình tĩnh! Chảo dầu này của tôi rất nguy hiểm, cẩn thận bị bỏng đấy!"
Càng ngày càng nhiều khách hàng cũ qua đây, trước quây hàng của Lâm Chu đứng đầy người.
Tư thế nhiệt tình này khiến Lâm Chu nhìn thấy đã lui về phía sau hai bước theo phản xạ.
Cảnh tượng nhiệt tình như vậy khiến chị gái bán trà chanh bên cạnh hâm mộ vô cùng.
Dẫn đến việc buôn bán của cô cũng tốt hơn bình thường. Đương nhiên, được hoan nghênh nhất vẫn là bia.
Có khách mua gà rán xong thì chạy đến cửa hàng tiện lợi gân đấy, xách bia quay lại.
Mọi người cũng không bận tâm nơi chốn, tùy tiện tìm một bậc thang gần quầy hàng của Lâm Chu, kéo mấy người bạn tốt ngồi bệt xuống ăn gà rán nhắm với bia.
Dáng vẻ hạnh phúc đó khiến chị gái nhìn đến đói không chịu nổi.
Gà rán này thật sự ngon như vậy sao?
Quây hàng của cô cách quầy hàng của Lâm Chu rất gần, ngửi được mùi gà rán cả đêm sớm đã thèm rồi.
Lúc này, thấy khách hàng liên miên không dứt, cô cũng không quan tâm quầy hàng của mình nữa, nhích qua muốn mua một phần ăn thử.
"Ông chủ, lấy tôi một phần gà rán gạch cua."
"Xin lỗi, đã bán hết rồi."
Lâm Chu cũng không ngờ sẽ có nhiều khách quen tìm đến như vậy, năm mươi phần gà rán miếng thoáng cái đã bán hết veo.
Đã thế gà rán gạch cua còn bán siêu chạy.
Giá của gà rán nguyên vị không đắt, theo lý thuyết thì hời hơn nhiều.
Ấy thế mà mọi người nhìn thấy gà rán gạch cua đắt hơn một chút thì đều chọn lấy loại đắt.
Giá cả bình thường thành ra không thu hút cho lắm.
Dùng lời nói của khách hàng mà nói chính là gà rán mười tệ làm tôi do dự, gà rán gạch cua năm mươi tệ thì dù thế nào cũng phải lấy một phần, thử xem mùi vị thế nào, có đáng giá hay không.
“Gà rán nguyên vị thì sao?"
Cô gái bán trà chanh chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Cũng hết rồi, chỉ có thể chờ ngày mai."
Lâm Chu áy náy nói.
"Được thôi."
Cô gái rất thất vọng, cô vốn nghĩ lúc dọn quầy sẽ mua một phần ăn thử.
Không nhịn được đến hỏi trước, kết quả cũng không mua được, có còn đạo lý hay không.
Ngẫm lại, người ta mới bày quầy hàng bao lâu đã bán hết.
Trà chanh của cô còn chưa bán hết kìal...
Theo những chảo gà rán ra lò, anh trai shipper nhận được hàng, lập tức lái xe điện nhanh chóng đến nhà khách.
Chờ gà rán mất không ít thời gian, khoảng cách còn khá xa.
Không tăng tốc sẽ lố giờ.
Bên kia, khách hàng cũ còn chưa đợi được gà rán mà anh trai shipper đưa tới đã nhìn thấy ảnh của khách hàng đăng ở trong group trước một bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận