Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 795. Cuối cùng đợi được anh rồi, cũng may tôi không bỏ cuộc!



Chương 795. Cuối cùng đợi được anh rồi, cũng may tôi không bỏ cuộc!




So với dầu ớt, Lâm Chu cảm thấy tương ớt dùng ớt tươi làm thành ớt băm, kết hợp với cơm chân giò kho sẽ càng ngon hơn.
Vừa tươi vừa cay, bớt ngấy đồng thời còn tốn cơm.
Ớt băm nhuyễn thêm chút muối để ướp, ướp đến khi tách nước thì chắt ra. Sau đó thêm tỏi, gừng tươi, rượu trắng để ướp.
Ớt băm của loại ớt tươi này khá cay.
Lâm Chu nghĩ đến không phải Tứ Xuyên, nên không dùng hết toàn bộ ớt chỉ thiên, còn bỏ vào phân nửa ớt đỏ, cái loại không có vị cay gì, thậm chí còn hơi ngọt.
Ớt ướp như vậy có đủ vị tươi, buổi sáng ướp xong, bỏ vào hũ mấy tiếng là có thể ăn.
Buổi trưa mọi người cùng nhau gói hoành thánh.
Hai ngày ăn cơm chân giò kho, Lâm Chu muốn ăn món thanh đạm tí.
Vừa vặn đã lâu không ăn hoành thánh. Gói nhiều trong một lần, ăn không hết thì bỏ vào tủ lạnh, thỉnh thoảng lúc đói lấy ra luộc một bát, vừa tiện lại ngon.
Trong nhà Lâm Chu làm cơm, mỗi ngày đều chuẩn bị sẵn nước lèo.
Dùng để luộc cải trắng cũng ngon, nói chi là luộc hoành thánh.
Một đám người ăn xong nằm xếp lớp trên sô pha có thể phơi nắng.
Ăn không tiêu, không muốn nhúc nhích.
"Tính ra cửa sổ sát đất của biệt thự này tuyệt ghê, mùa đông ở trong phòng mở hệ thống sưởi ấm, phơi nắng, thật ấm áp~"
Tiểu Lý chìm đắm trong đó ngủ thiếp đi.
Cơm Nắm nằm bên chân Lâm Chu, có lẽ cũng đã ngủ mất.
"Thoải mái quá."
Nếu mùa hè có cửa sổ sát đất này thì chưa chắc thoải mái như vậy.
Mặt trời của mùa hè nướng người.
Nhiệt độ của mùa đông không cao mới thoải mái được như thế.
Buổi sáng Lâm Chu nằm trên giường quá lâu, lúc này không buồn ngủ nên lấy điện thoại ra bắt đầu cày game.
Mùa đông lạnh, trừ bày quầy hàng, cậu cũng không muốn ra ngoài chơi.
Còn mùa hè thì nóng, trừ bày quầy hàng, cũng không muốn ra khỏi nhà.
Thật sự là một cái cớ hay cho việc không muốn ra khỏi nhà ~.
Tới chạng vạng, buổi trưa ăn hoành thánh không no, Lâm Chu ăn cơm tối xong thì ra bày quầy.
Lúc cậu đến sườn dốc Khê La đã muộn hơn bình thường.
Mấy khách hàng đều đang sốt ruột chờ.
"Sao ông chủ Lâm còn chưa đến, hai ngày trước không phải hơn năm giờ đã đến à?"
"Không phải đổi chỗ đó chứ?"
"Không đâu, ông chủ Lâm bày quầy hàng lâu như vậy tuy đổi chỗ khắp nơi, nhưng lời đã nói ra thì sẽ làm, chưa bao giờ gạt người."
"Chắc là kẹt xe đó, đây là giờ cao điểm học sinh tan trường với tan làm."
"Ai đến đầu ngõ canh đi, đợi thế này sốt ruột quá đi mất."
"Tất cả mọi người đều đang xếp hàng, ai nỡ đi, lỡ như mất vị trí thì sao."
"Đến rồi đến rồi, ông chủ Lâm đến rồi!"
Đám người vốn hơi xao động sau khi nhìn thấy bóng dáng Lâm Chu đến lập tức im lặng.
"Ông chủ Lâm coi như anh tới rồi, cứ một giây tôi lại xem đồng hồ, tôi sắp hoài nghi thời gian trên di động của tôi bị sai."
"Cuối cùng đợi được anh rồi, cũng may tôi không bỏ cuộc!"
"Ông chủ Lâm, hôm nay đông người xếp hàng hơn rồi, anh nhớ giới hạn số lượng đó, đừng để phía sau không đủ ăn."
Khi Lâm Chu lái xe ba bánh đi ngang qua đám người xếp hàng, ai nấy đều kích động chào hỏi, trò chuyện cùng Lâm Chu.
Lâm Chu nghe ra cả kính ngữ trong đám người, cũng không có cách nào đáp lời, chỉ có thể gật đầu, tỏ vẻ đã nghe thấy.
...
Người mẹ luôn trốn trong góc quan sát con gái, đợi nửa ngày, chỉ chờ được một chiếc xe bán cơm chân giò kho, biểu cảm mất đi quản lý trong nháy mắt.
Người mẹ thấy con gái cứ kiên trì đòi trở lại trường, đặt vé cho con gái, bản thân cũng đi theo suốt dọc đường.
Bà giống như ăn trộm còn cải trang, cũng may con gái nóng lòng muốn đi, cũng không phát hiện mẹ cô theo ở phía sau.
Buổi chiều hai người thuận lợi đến thành phố Động Vĩnh.
Sau đó cô gái đáp máy bay, đi theo tuyến đường tới trường học.
Ngay lúc mẹ cô cho rằng bản thân nghi ngờ sai, hiểu lầm con gái liền nhìn thấy con gái xuống xe, không thèm nhìn trường học cái nào, kéo hành lý vào trong một con ngõ nhỏ.
Điều này khiến mẹ cô kinh ngạc.
Suýt chút nữa bà đã vô cùng áy náy, vì hiểu lầm con gái.
Không ngờ mới vừa xuống xe, cô không thèm về trường học đã chạy mất.
Suốt dọc đường đi tới đầu ngõ bà cũng không dám đi theo.
Lén lút chờ ở góc rẽ, sau đó đợi hai tiếng đồng hồ thì đợi được một chiếc xe bán cơm chân giò kho?
Hơn nữa bà nhìn thấy người xếp hàng trong ngõ nhỏ rất đông, đều vì chờ cơm chân giò kho.
Bà còn nhìn thấy con gái trong đội ngũ xếp hàng, luôn ngồi trên hành lý, sau khi nhìn thấy xe bán hàng đến, cả người nhảy cẫng lên.
Hiện trường tiếng hoan hô không ngừng, người không biết còn tưởng rằng có minh tinh nào đến.
Cả ngõ nhỏ đều vây quanh chật như nêm cối.
Mọi người đi theo phía sau xe bán hàng.
Mơ hồ còn truyền đến âm thanh của ông chủ quầy hàng. Hết chương 795.



Bạn cần đăng nhập để bình luận