Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 196: Cái này sao càng ăn càng buồn ngủ vậy! (1)

Chương 196: Cái này sao càng ăn càng buồn ngủ vậy! (1)Chương 196: Cái này sao càng ăn càng buồn ngủ vậy! (1)
Rất chu đáo!
Tìm sẵn vị trí cho cậu luôn.
"Người anh em, nơi này tuyệt đối an toàn."
Lâm Chu: "...'
Có thể không an toàn sao, cho cậu vào khu chung cư luôn rồi, quản lý trật tự đô thị còn có thể đến tiểu khu đuổi người à?
"Cảm ơn mọi người."
"Đúng rồi, lấy tôi một cân cá."
"Cái này gọi là cá gì, thơm quá đi, còn thơm hơn món hầm trong chợ bán thức ăn. Tôi chưa ăn cái này bao giờ."
"Mẹ ơi, con muốn ăn-"
Chỗ máy tập thể dục của tiểu khu cũng có rất nhiều người lớn và trẻ con.
Trẻ con chạy tới trước nhất, nhưng vị trí phía trước quầy hàng đã bị người lớn chiếm cứ, bọn chúng chen không lọt, chỉ có thể trở về tìm mẹ.
Nhất là mùi của cá kho cơm rượu bay ra, người lớn trẻ con đều bị thu hút.
Đột nhiên nhìn thấy một đám người dẫn theo quầy hàng ven đường đến, đều tò mò không chịu nổi.
"Mẹ ơi, bên kia đang bán đồ ngon, thơm lắm, con ngửi được mùi!"
"Chắc là đặc sản địa phương nhỉ? Bà vợ nhà tôi có làm cá kho cơm rượu nhưng không ngon như cậu trai làm."
Lâm Chu cũng nghe thấy.
"Con muốn ăn, muốn ăn cơ -"
Trong nhất thời, trên bãi đất trống khu tập thể hình đều là âm thanh đòi ăn của trẻ con.
"Bà nội ơi!!!"
"Cá kho cơm rượu không có nước súp sẽ không ngon, phải ngâm trong nước súp mới thơm."
"Ông chủ, nhanh lên múc cho tôi một hộp, nhiều cá, ít nước súp."
Bọn họ nhìn thấy bác gái đầu tiên mua với giá 50 tệ nửa cân, ông chủ múc cả cá và nước súp dầu ớt, nước súp nặng ký lắm đó!
Mấy người lớn còn chưa mua được cá kho cơm rượu vừa nghe có trẻ con đến cướp, lập tức thúc giục Lâm Chu làm nhanh một chút.
Lâm Chu bất đắc dĩ giải thích.
Đựng trong hộp giống như đang phát sáng.
Cá kho cơm rượu chứa trong hộp dùng một lần, mọi người nhìn càng rõ ràng hơn.
Cá kho cơm rượu ăn thử đã bị bọn họ ăn hết rồi, mọi người chỉ có thể trông mong nhìn động tác Lâm Chu múc cá kho cơm rượu, nhìn cá kho cơm rượu đỏ au được đựng trong hộp rồi đóng gói.
"Vậy được."
Dầu hạt cải thuần, sau khi dùng để chiên lượng lớn ớt đỏ đã biến thành dầu ớt đỏ.
Nước súp này giống như phần ở đáy nồi lẩu, không có nó, chỉ ăn đồ ăn thôi á? Vậy cũng chẳng ngon gì!
Miếng cá ngâm bên trong như trân châu trong biển đỏ mênh mông, khiến người ta thèm nhỏ dãi không thôi.
Hiệu quả thị giác kích thích cơn thèm ăn, quả thực hoàn mỹ.
Cộng thêm mùi rượu mà khứu giác ngửi được giống như cho cá kho cơm rượu thêm một lớp lọc, mang một vẻ đẹp say mê.
Cái này còn chưa ăn đã thèm, ngửi mùi đã có cảm giác hơi say.
Thật sự quá tuyệt vời!
Tốp khách hàng này mỗi người mua một hai hộp, bọn họ vừa cất bước, phụ huynh bị đám trẻ con lôi kéo đã tới.
Đối mặt với người lớn, cậu có thể lấy một chút cá kho cơm rượu mời mọi người ăn thử miễn phí.
Bởi vì nồng độ của rượu gạo trải qua chiên rán nhiệt độ cao đã không còn lại bao nhiêu, ăn cũng như không.
Nhưng trẻ con có thể ăn được hay không thì cậu cũng không biết.
Chủ yếu là cậu cũng chưa từng kết hôn nuôi con nên không hiểu.
"À, trong cá kho cơm rượu có rượu gạo, tôi không biết trẻ con có thể ăn được hay không. Đề phòng ăn vào bị say, tốt nhất vẫn đừng nên cho trẻ con ăn nhé."
Cô Diêu vốn bị đứa nhỏ nhà mình kéo qua nên hơi khó chịu, nhưng nghe thấy trẻ con không thể ăn thì vui vẻ ra mặt.
"Con nghe chưa? Trẻ con không ăn được. Cho tôi một phần đi, tôi là người lớn, tôi ăn không sao."
Đứa trẻ: "..."
Nhìn ánh mắt đắc ý của mẹ, biểu cảm của đứa trẻ kinh ngạc lại tủi thân.
Lâm Chu cũng không ngờ phụ huynh bây giờ đều là như vậy.
Bỗng nhiên hơi xót đứa bé này là sao nhỉ.
Có ông bà nội dẫn trẻ con tới, nghe thấy có rượu thì cũng không cho đứa trẻ mua nữa.
Mấy đứa trẻ ngửi mùi thơm như vậy, nghe lời mới là lạ.
Trẻ con ba bốn tuổi hiểu cái gì, chỉ biết người lớn không cho bọn chúng mua, lập tức nằm trên mặt đất bắt đầu lăn lộn khóc lóc ầm ï.
Lâm Chu: "...'
Không phải cậu chọc cho khóc đâu nhé!
"Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi. Mẹ nói cho con biết, con cá này cay lắm, cay phát khóc đấy!"
Cô Diêu nhận lấy một hộp cá kho cơm rượu, quét mã trả tiền xong thì dẫn theo đứa nhỏ đi mất.
Cũng không nhìn ánh mắt u oán của đứa nhỏ.
Vừa vặn thêm một món vào bữa tối.
Trong tiểu khu nhiều người mua như vậy, mùi vị khẳng định không tệ.
Về đến nhà, cô Diêu mở tỉ vi lên, kêu đứa nhỏ xem, đặt cá kho cơm rượu lên bàn rồi vào bếp bắt đầu nấu cơm.
Đứa trẻ sáu tuổi không thầy dạy tự hiểu, học được ăn vụng.
Sau khi thấy mẹ vào phòng bếp, nhóc lặng lẽ chỉnh tiếng tỉ vi to lên, sau đó đi đến trước bàn ăn, lén lấy cá kho cơm rượu trên bàn rồi quay về trước tỉ vi, vừa xem phim hoạt hình vừa trực tiếp bốc miếng cá trên tay ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận