Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 140: Tôi chỉ ăn một miếng thôi!

Chương 140: Tôi chỉ ăn một miếng thôi!Chương 140: Tôi chỉ ăn một miếng thôi!
"Thật ra... thật ra... dù mình ăn một miếng, khách hàng cũng không nhìn ra đâu nhỉ?" "Không ăn cũng được, nếu không mình để sát ngửi một chút?" Tốc độ xe điện chạy ngày càng trở nên thong thả. Cuối cùng lúc sắp đến cổng tiểu khu thì xe ngừng lại. Một bàn tay tội ác chậm rãi vươn vào túi gà rán. Không lâu sau. Mặt anh trai shipper đỏ bừng lên. Nội tâm tràn ngập cảm giác tội lỗi. "Cái này cũng quá ngon rồi!" Phải biết rằng anh làm shipper giao hàng lâu thế rồi mà đến tận bây giờ cũng chưa từng làm chuyện như vậy! "Hức hức! Thơm quát! Ngon quá đi!" Nhưng mà xen lẫn với cảm giác tội lỗi chính là: Lần này anh lại ăn đồ của khách hàng! Không thể tha thứ! "Sao có thể có món ngon như vậy chứ." Anh thế mà ăn gà rán của khách hàng!!! "Chỉ hai miếng thôi mà! Thật ra cũng không đáng là bao..." Suy nghĩ tội ác không ngừng hiện lên trong đầu. "Mình đã ăn một miếng rồi, cho dù mình ăn thêm miếng nữa thì chắc khách cũng không nhìn ra nhỉ?" Ăn xong một miếng gà rán, anh trai shipper nhìn túi đựng gà rán. Anh trai shipper nhìn túi gà rỗng tuếch, bụng thì no rồi mà lòng thì hoảng hốt. "Coi như mua một phần của khách hàng?” Không lâu sau đó. "Vậy mình lại thử một miếng nữa?" "Mình đã làm gì thế này?" Lúc này vẻ mặt anh trai shipper trở nên bối rối vô cùng. "Mình luôn là nhân viên shipper ưu tú, sao có khả năng làm ra loại chuyện này?" "Mình làm shipper tới bây giờ chưa từng bị đánh giá xấu." "Tiêu rồi, tiêu rồi, khách hàng chắc chắn đánh giá xấu cho mình!" "Làm sao bây giờ? Làm sao đây?" "Sao mình có thể ăn sạch gà rán của khách cơ chứ?" Bỗng anh nghĩ đến. "Đúng, đúng, mình quay lại mua thêm một phần!" “Còn thời gian, còn thời gian." "Đúng, còn kịp!" Anh vội vàng quay xe, phóng như bay. Lúc này khách hàng nhìn định vị đã tới cổng tiểu khu, vui sướng không thôi. Anh ta đã đứng ở trước cửa chờ giây tiếp theo, nhân viên shipper xuất hiện ở trước mặt mình. Nhưng mà, vài phút sau.
'Sao còn chưa tới?"
Lúc này khách hàng ngày càng sốt ruột.
Nhanh chóng mở điện thoại ra xem.
Vừa nhìn một cái.
Khách hàng trừng to mắt, nhân viên shipper vốn đã tới cổng tiểu khu, thế mà định vị bây giờ càng ngày càng xa.
Lúc này khách hàng nóng nảy, gọi một cuộc điện thoại qua.
"Alol"
Anh trai shipper chột dạ bắt điện thoại.
Giọng nói của khách hàng truyền đến.
"Gà rán của tôi đâu?"
"Lập tức có ngay!"
"Sao định vị của anh càng ngày càng xa vậy? Anh đi đâu? Tại sao không giao gà rán cho tôi?"
Đối mặt với nghi ngờ của khách, anh trai shipper nhanh chóng vận động não.
"À... Tôi nhớ ra ông chủ quên đưa găng tay, tôi trở về lấy cho anh, anh chờ tôi vài phút tôi sẽ đến ngay!"
"Găng tay gì? Tôi không cần găng tay! Tôi cần gà rán!"
Anh trai shipper chột dạ.
"Thế không hay đâu, gà rán đều là dầu mỡ, bẩn tay thì làm sao..."
"Tôi cần gà rán! Tôi không cần găng tay! Tay bẩn thì tôi tự rửal!"
Nghe âm thanh trong điện thoại truyền đến, anh trai shipper rụt cổ.
"À, thế là không được. Thì là mà... không có găng tay, dầu dính lên tay nó... nó không tốt cho da! Tôi quay lại lấy găng tay, anh đợi tôi, tôi đến ngay đấy!"
Khách hàng nổi giận.
"Anh đừng quan tâm da của tôi thế nào! Tôi cần gà rán!!"
Anh trai shipper.
"Được, được, được, lập tức giao bao tay cho anh ngay!"
Lúc này cuối cùng khách hàng ý thức được có vấn đề.
"Có phải anh đã ăn gà rán của tôi không?"
"Không phải!"
"Anh đã ăn gà rán của tôi rồi?"
“Tôi không ăn thật mài!”
"Có phải anh ăn hết rồi, không chừa tôi miếng nào, sau đó định quay lại mua đúng không?"
"Tôi không ăn thật. Tôi không phải loại người như vậy!"
"Đánh giá xấu! Đánh giá xấu!! AI Anh thế mà ăn gà rán của tôi!!"
Tiêu rồi, không thoát được đánh giá kém rồi.
Anh trai shipper lau nước mắt trên khóe mắt.
Nghẹn ngào nói với đầu bên kia điện thoại.
"Anh trai, anh chờ tôi một lát thôi, tôi về lấy găng tay cho anh rồi giao tới ngay mài!"
"g~ Anh trai shipper cúp điện thoại rồi ợ một hơi.
Thực sự là thơm quá đi mất!
Từ trước đến giờ anh chưa từng ăn miếng gà rán nào thơm như vậy.
Dù cho đã chạy được một đoạn đường rồi, nhưng thời gian cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới món gà rán. Vỏ ngoài vẫn xốp giòn như trước, ăn vào trong miệng, ngoài giòn trong mềm.
Mùi thơm của thịt gà trong miếng gà rán rất nổi trội, cắn xuống một cái nước tràn ra nhiều đến mức khiến người ta lưu luyến quên về.
Không ngờ thịt gà của gà rán cũng có thể non mềm như thế, sự khoan khoái khi gặm ăn cộng thêm chất thịt gà tươi non quanh quẩn ở trong miệng, thật sự khiến người ta không cách nào từ chối được.
Một miếng gà rán gặm cái là sạch sẽ, đảo quanh miệng một vòng xong rồi nhả xương ra.
Nếm được mùi vị chẳng những giúp anh đỡ thèm hơn, trái lại còn làm anh thấy thèm ăn hơn nữa.
Chưa ăn vụng còn đỡ.
Cùng lắm chỉ là suy nghĩ muốn ăn thôi.
Chờ đến khi nếm thật... Bố thằng nào chịu nổi nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận