Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 106: Mấy đứa học sinh tiểu học này đúng là không để người ta bớt lo mài! (1)

Chương 106: Mấy đứa học sinh tiểu học này đúng là không để người ta bớt lo mài! (1)Chương 106: Mấy đứa học sinh tiểu học này đúng là không để người ta bớt lo mài! (1)
Trân Phong trông mà thèm.
Nhóc thấy mẹ không để ý bèn thò tay lấy một xâu.
Nhóc vừa ăn vừa đáp.
"Con mua ở cổng trường ạ."
Dù là trường nào, kể cả đại học, trước cổng trường luôn có phố ăn vặt.
Những hàng quán bán đồ ăn trước cổng trường giống như một nét đặc sắc. Đến tận khi lớn lên, ai cũng có thể cảm nhận rất rõ hương vị kia mỗi lần hồi tưởng lại.
Mẹ Trần nhớ kẹo hồ lô mình ăn hồi bé không có nhiều loại thế này, trông vẻ ngoài cũng không tỉnh xảo đến thế.
"Vậy lần sau con mua thêm về nhé, mẹ thích ăn lắm. Cảm ơn cục cưng-"
Ngược lại, Trần Phong cảm thấy que cay phủ đường ăn rất ngon, có lẽ vì nhóc vốn thích ăn cả que cay lẫn kẹo hồ lô.
Hai mẹ con cứ thế mẹ một xâu, con một xâu, ngồi trước bàn ăn hết số kẹo hồ lô còn lại.
"Táo gai ngon, dâu tây ngon, cà chua kẹp ô mai cũng ngon nốt, còn có dứa kẹp ô mai nữa. Lần sau con có thể mua nhiều mấy loại này nhé, đừng mua ớt Hàng Châu và que cay."
Cái nết thích ăn ngon này của Trân Phong chắc là giống mẹ nhóc đây.
Có câu nói: Con cái là tấm gương phản chiếu của ba mẹ. Không sai chút nào.
Dù sao kẹo hồ lô cũng là đồ ngọt, có vị cay vào kỳ quái lắm.
Trân Phong vốn mua rất nhiều kẹo.
Có khi nhóc còn bị ăn mắng, được ít mất nhiều.
Nhưng nhóc không tranh luận với mẹ. ba nói không cần phải so đo chuyện nhỏ với phụ nữ.
Dù sao thì tranh luận đến cuối cùng vẫn là nhóc phải nhượng bộ thôi.
Kết hợp hai loại đồ ăn nhóc thích lại với nhau sẽ biến thành ngon gấp đôi.
Trân Phong đã quen với chuyện này. Nhóc nhìn đồ ăn trên bàn, sờ bụng, cảm thấy mình vẫn ăn được thêm tí nữa.
Mấy món quà vặt trước cổng trường tiểu học khó mua được ở chỗ khác lắm.
"Dạ mẹ."
"Đúng rồi, con có thể mua một ít đồ ăn vặt trong siêu thị nhỏ trước cổng trường con về luôn."
Táo gai kích thích vị giác, lúc này nhóc cảm thấy hết sức thèm ăn. ...
Bọn nhóc đều được đón đi ngay sau khi tan học, vốn không biết có quây bán kẹo hồ lô nên hoàn toàn bỏ lỡ.
"Trần Phong, cậu đến rồi à? Cậu có kẹo hồ lô không? Tớ nghe Hồ Giai Di nói giữa trưa cậu cũng mua kẹo hồ lô trước cổng trường."
Nhóc nhìn thoáng qua, các bạn học trong lớp đang vây quanh cùng ăn kẹo hồ lô.
Vừa vào lớp, nhóc đã ngửi thấy mùi thơm ngọt quen thuộc.
Các bạn học vây quanh ghế ngồi nhìn Trần Phong bằng ánh mắt sáng rỡ.
Buổi chiều, Trần Phong đến cổng trường còn cố ý đi tìm quầy bán kẹo hồ lô, nhưng lại không thấy xe hàng của Lâm Chu đâu, đành phải đi thẳng vào lớp học.
Giờ bọn nhóc lại nhìn thấy Hồ Giai Di đem kẹo hồ lô đến, hỏi thử mới biết, lập tức vô cùng tiếc nuối.
Hôm qua bọn nhóc ăn kẹo hồ lô do Trần Phong mua còn chưa đã ghiên, mới nếm vài miếng đã hết sạch rồi, còn đang thèm thuồng đây. Nhưng bọn nhóc vẫn chưa mua được nên bây giờ đang trông ngóng vào Trần Phong.
"Không có, tớ ăn hết rồi." Trần Phong lạnh lùng xách cặp đi đến chỗ rồi ngồi xuống.
Sau chuyện xảy ra giữa trưa, nhóc đã có nhận thức mới về bạn cùng bàn của mình.
Nhóc đoán chắc hẳn Hồ Giai Di không muốn chia kẹo hồ lô cho người khác nên mới bán đứng nhóc.
"Hây, đáng tiếc quá đi, không biết chiều nay tan học có bán không."
"Giai Di, cậu còn kẹo hồ lô không? Bán cho tớ một xâu nhé."
Hồ Giai Di không còn thừa nhiều, vốn tưởng Trần Phong sẽ đem kẹo hồ lô đến như hôm qua, nào ngờ hôm nay cậu ấy đã ăn hết ở nhà!
Bây giờ mọi người đang nhìn chằm chằm vào kẹo hồ lô trong tay cô bé.
Hồ Giai Di sợ hãi lấy một túi kẹo hồ lô ra, bày tỏ cô bé chỉ còn thừa lại chừng này.
Một túi năm xâu, nhưng có đến bảy, tám bạn học vây quanh, chia thế nào cũng không đủ.
"Hồ Giai Di, hai đứa mình chơi thân. Cậu phải để cho tớ một xâu chứ."
Ngày thường, bạn nữ ngồi bàn trên có quan hệ rất tốt với Hồ Giai Di, hai cô bé thường cùng nhau đi vệ sinh sau giờ học. Cô bé cảm thấy với mối quan hệ giữa hai đứa, kẹo hồ lô này nhất định phải có phần mình.
Nếu không, cô bé sẽ nghỉ chơi với Hồ Giai Di.
Hồ Giai Di không phụ lòng tình hữu nghị giữa hai người. Lúc này, cô bé để bạn học nữ chọn một xâu, nói mời cô bạn ăn.
Bạn học nữ cười hài lòng, chọn một xâu táo phủ đường, bắt đầu ăn rất chỉ là thỏa mãn.
Táo cực kỳ mọng nước, vừa cắn vào lớp vỏ bọc đường bên ngoài đã vỡ ra, cảm giác giòn tan và vị trái cây ngọt thanh lan tỏa trong miệng, kết hợp với vỏ đường bọc ngoài ngọt lịm, nhai cực kỳ sảng khoái. Một xâu chỉ cắn hai ngụm là hết, ăn vừa giòn vừa ngon không gì bằng.
Bạn học nữ nhìn bốn xâu kẹo hồ lô còn lại với vẻ chưa đã thèm.
Muốn ăn nữa, làm sao bây giờ?
Cô bé vẫn chưa nếm thử vị của mấy xâu kẹo hồ lô còn lại nên tò mò muốn biết hương vị thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận