Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 166: Thật... thật á? Để tôi kể thêm một ít cho cô... (1)

Chương 166: Thật... thật á? Để tôi kể thêm một ít cho cô... (1)Chương 166: Thật... thật á? Để tôi kể thêm một ít cho cô... (1)
Ăn nhiều gà rán sốt kiểu Hàn cũng thấy hơi cay, lúc tới cô cứ đâm đầu vào xếp hàng cuối đội ngũ, không có thời gian đi mua đồ uống.
Cô chỉ có một mình, không dám rời đi, sợ vừa rời khỏi đội ngũ cái là đánh mất vị trí mình xếp hàng luôn, vẫn luôn chờ tới bây giờ.
"Được được."
Hà Du vừa nghe thấy chị gái muốn mời mình uống nước, nụ cười tươi rói như không cần tiền vậy.
"Hề hề."
Hà Du nhìn gà rán rồi nhìn Trịnh Tuyết Tình đi mua trà chanh, sau đó thuận tay ghi chú.
Ngày hôm nay thực sự là một ngày cực kỳ đáng giá mài!
Đến ăn gà rán còn có thể gặp được một cô gái mình thích, vận may này không ai có đâu, ngày mai phải đi mua vé số mới được!
So sánh với đặt đồ ăn bên ngoài, cô thà đi ăn quán ven đường hơn.
"Không hề không hề, không lâu lắm."
Trịnh Tuyết Tình cười đưa một ly trà chanh khác cho anh.
Chờ con gái sao có thể nói lâu được!
Hà Du vội vàng lắc đầu.
"Trước đây tôi không biết ban đêm bên này náo nhiệt như vậy, sớm biết thế chắc chắn tôi đã đến bên này giải quyết bữa khuya rồi."
Một lúc sau Trịnh Tuyết Tình mang theo hai ly trà chanh trở về, mở miệng nói: "Quán ven đường bên này đều đông khách ghê ấy, trà chanh cũng phải xếp hàng, đợi một hồi lâu. Anh sốt ruột rồi nhỉ."
Chỉ riêng trong mấy món ăn chế biến sẵn và gói gia vị đã toàn là chất phụ gia rồi, đồ ăn ngày hôm nay nói không chừng là được chế biến từ năm ngoái, kiểu đó sao mà khỏe mạnh được?
Ví dụ như rất nhiều quán ăn không phải là xào nấu ngay, đều dùng gói gia vị và đồ ăn chế biến sẵn.
Đầu tiên không nói mùi vị ra sao.
Cô làm nghề thăm dò quán ăn ngon đấy, biết được khá nhiều tin tức.
Cho nên dù cô cắt video lúc nửa đêm đói bụng đến đâu cũng sẽ không gọi đồ ăn bên ngoài, trái lại sẽ ra cửa tìm quán ven đường hoặc là quán ăn mở cửa 24 giờ.
Gói gia vị vừa vào miệng, cô dường như cảm thấy mình là một con trâu con ngựa, không cần lo lắng ăn gì, chỉ cần có chút đồ vật cho no bụng, không đói chết tiếp tục làm việc là được.
Loại tâm trạng đặc biệt gọi đồ ăn bên ngoài, kêu thêm một quả trứng gà để cố ý khen thưởng bản thân sau một ngày làm việc khổ cực, kết quả trứng gà đều là chế biến sẵn thực sự không tốt cực kỳ.
Vốn dĩ làm công mỗi ngày vì sinh tồn cũng đã rất khổ cực rồi, khi tan làm chỉ muốn ăn ít thức ăn ngon để lấp đầy bụng, cảm thụ một ít cảm giác hạnh phúc mà thôi.
Thật ra thì suy nghĩ kỹ một chút, vẫn là quán ven đường chân thật nhất. Ít nhất mấy quán đó đều là gọi món và làm ngay tại chỗ, khi ăn có vị khói lửa chứ không phải cái vị âm ấm của đồ ăn chế biến sẵn đun nóng lên.
Trịnh Tuyết Tình đúng là không biết thật.
Đâu giống bây giờ, đều sắp trở thành một phố ăn vặt rồi.
Lúc đó bên này chỉ có bốn năm quầy hàng thôi.
Mấy ngày hôm trước Hà Du nhìn thấy địa chỉ trong nhóm khách hàng nên mới tới đây.
"Đại đa số người ở đây đều fan của ông chủ Lâm, chờ ông chủ Lâm không bày quầy bán hàng ở nơi này nữa, lượng người chắc chắn không đông như thế đâu."
"Trước đây cũng không náo nhiệt như vậy đâu, tại tuần này ông chủ Lâm đến bày quầy bán hàng mới náo nhiệt như thế đó."
"Ồ thì ra là thế à, anh biết nhiều thật đó! Giỏi quá đi thôi!"
Trịnh Tuyết Tình hai tay ôm mặt, đôi mắt sáng ngời nhìn Hà Du, nghe anh nói chuyện, trong mắt toàn là anh.
Ai mà chịu nổi chứ!
Mặt già Hà Du đỏ lên, cũng bắt đầu nói lắp bắp luôn.
"Tôi không giỏi như thế đâu. Mấy tin tức này người trong nhóm đều biết cả. Cô quan tâm về chuyện của ông chủ Lâm lâu một chút là biết ngay."
"Nhưng tôi cảm thấy nghe anh nói càng thú vị hơn, giống như nghe kể chuyện ấy, hình tượng lắm."
"Thật... thật á? Để tôi kể thêm một ít cho cô..."...
Rạng sáng bốn giờ, Lâm Chu bán gà rán xong về đến nhà.
Biệt thự không có một bóng người vẫn giữ nguyên hình dáng cũ trước khi cậu đi.
Đèn trong nhà đều bật sáng, khiến cậu khi vê nhà không đến mức quá cô đơn.
Rời khỏi hoàn cảnh bày quầy bán hàng náo nhiệt, thế mà cậu lại cảm thấy sự yên lặng này đáng quý khó được.
Lại bán gà rán thêm ngày mai nữa là có thể nhận phần thưởng.
Hề hề, không biết phần thưởng lần này là cái gì.
Suy nghĩ cẩn thận, cậu cũng không biết bây giờ mình thiếu cái gì nữa, cũng không có thứ gì cậu đặc biệt mong muốn.
Ăn, mặc, ở, đi lại, mọi thứ đều không thiếu.
Còn lại đều là sở thích.
Sở thích vốn là dệt hoa trên gấm.
Cho nên cậu đúng là không biết mình thiếu cái gì thật.
May mà phần thưởng của hệ thống cũng là ngẫu nhiên.
Mỗi tuần nhận được một phần thưởng ngạc nhiên như thế cũng rất vui, không đến mức sau khi thực hiện tự do tài chính rồi cuộc đời lại trở nên không có niềm vui, không có sự bất ngờ nào cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận