Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 431: Bàn tính này chuẩn thật đấy! (1)

Chương 431: Bàn tính này chuẩn thật đấy! (1)Chương 431: Bàn tính này chuẩn thật đấy! (1)
Thì ra ngay từ đầu ông chủ Lâm không hề ra vẻ. Cậu vẫn luôn là người giàu có, chỉ là tất cả mọi người chưa từng chú ý điểm này.
Họ cảm thấy ông chủ Lâm dựa vào bày quầy bán hàng để kiếm sống, họ muốn ủng hộ việc buôn bán của cậu. Đối với những lời ông chủ Lâm nói đều không tin có chọn lọc.
Nào ngờ cuối cùng thằng hề chính là bọn họ!
Nhóm khách hàng ruột tan vỡ. Không ăn được món ngon do ông chủ Lâm làm, họ chỉ đành xem video ghi hình lại và lan truyền trên mạng, nghe ông chủ Lâm diễn tấu kèn Xô-na xem như an ủi.
Cũng may có khúc kèn Xô-na miễn phí để nghe, còn đỡ hơn không ăn được, chỉ có thể trơ mắt thèm thuồng. ...
Một bên khác, nhà họ Trương.
Trương Kiến Quân nghe con trai nói muốn đi Khẩu thành công tác, bàn bạc chuyện hợp tác lập tức hớn hở.
"Chẳng phải con muốn bàn chuyện mở trường mẫu giáo với Thiển Thiển à? Đi công tác cực khổ lắm, ba đi giúp con. Ba về hưu rồi, ở nhà cũng không có chuyện gì làm, đi giúp con một chuyến không thành vấn đề."
"Haiz...'
Bàn tính này chuẩn thật đấy!
Trương Kiến Quân nghe anh nói vậy, tức khắc trợn mắt hừ lạnh.
"Con có ý gì, xem thường ba?”
"Không cần đâu ạ! Ba đã về hưu lâu như vậy, không quen với việc kinh doanh của công ty."
Thằng nhóc thúi, mới tiếp nhận công ty bao lâu đã bắt đầu xem thường ông đây rồi!
Trương Minh Viễn:...
"Hừ, xem như thằng nhóc con biết điều."
Còn nói đến chính đáng như vậy.
"Nếu ba muốn đi, con có thể đưa ba đi cùng."
Trương Minh Viễn ung dung thở dài, ai mà không biết người ba này đang nghĩ gì. Vì Lâm Chu đi Khẩu thành bày quầy bán hàng nên ông muốn đến đó ăn đây mà.
Nhưng không ngờ lại đông đến vậy!
Trương Minh Viễn không yên tâm dặn dò.
Anh cũng xem trên hot search và biết được đại khái số lượng người có mặt ở đó, rất nhiều người.
"Chẳng qua ba phải nhớ dẫn theo vệ sĩ, không được ra ngoài một mình. Quảng trường Thời Đại rất đông người, đến lúc đó đừng để bị xô đẩy đấy ạ."
Hôm sau, Trương Minh Viễn bàn xong chuyện làm ăn với đối tác thì từ chối lời mời cùng dùng cơm của đối phương, đến quảng trường Thời Đại.
Trương Minh Viễn định đi qua cùng ba anh, hỏi trợ lý bên cạnh.
Trương Minh Viễn bắt đầu phân vân có nên xuống xe hay không.
Hệt như hiện trường sự kiện lớn dành cho đại minh tinh nào đó, tất cả mọi người đều đang giơ cao điện thoại di động.
Nơi này ba vòng trong ba vòng ngoài đều là người, hiện trường còn có rất nhiều cảnh sát giao thông và bảo vệ duy trì trật tự.
"Ba tôi qua đó rồi à?"
Anh còn chưa xuống xe đã kinh ngạc trước dòng người tụ tập bên đường. "Vâng, sáng nay ngài tổng giám đốc Trương qua đã đi cùng nhóm vệ sĩ đến quảng trường Thời Đại chờ trước."
"Anh Lâm bắt đầu bán lúc 12 giờ, có lẽ bây giờ ngài tổng giám đốc Trương đã ăn xong rồi ạ."
Trợ lý nói xong thì nhìn thời gian, đã 12 giờ 40, do dự một lát rồi nói tiếp: "Tổng giám đốc Trương, quầy hàng của anh Lâm nổi tiếng như vậy, lúc này anh mới qua sợ là còn không có cả chỗ xếp hàng."
Trương Minh Viễn:...
Tính sai rồi!
Trương Minh Viễn day ấn đường, bảo tài xế quay xe về.
"Ngày mai chừa ra thời gian giữa trưa, đến xếp hàng sớm."
Trợ lý xoắn xuýt một hồi, cuối cùng lựa chọn nói thẳng: "Tổng giám đốc Trương, không thì trưa mai hẹn dùng bữa ở quầy hàng của ông chủ Lâm luôn đi ạ! Thế thì không cần trì hoãn công việc mà vẫn có thể ăn được."
Trợ lý vẫn luôn đi theo bên cạnh Trương Minh Viễn, nắm rõ chuyện của Lâm Chu như lòng bàn tay, còn thường giúp ba con nhà họ Trương để ý tin tức của Lâm Chu.
Hình dung anh ta bằng từ fans cứng' của Lâm Chu cũng không ngoa.
Anh ta biết để ăn được món ở quầy hàng của Lâm Chu phải đến sớm để xếp hàng.
Hơn nữa, quầy hàng của quý ngài Lâm Chu vô cùng hot, xét theo lượng người tụ tập ở hiện trường, chắc chắn phải đến xếp hàng từ sớm.
Trương Minh Viễn cảm thấy cứ hễ chuyện gì dính đến Lâm Chu sẽ luôn phát triển theo chiêu hướng lạ lùng.
Không ngờ trợ lý luôn luôn trầm ổn của anh lại khá là không thích hợp.
"Cậu bảo tôi và tổng giám đốc công ty đối tác đi ăn đồ Tây ở quầy hàng ven đường vào giữa trưa, còn phối cả tiếng kèn Xô-na?”
Anh đã xem video xu hướng lan truyền trên mạng.
Anh đã phải lấy dũng khí rất lớn, từ bỏ việc duy trì hình tượng tổng tài bá đạo của mình để đến hiện trường dùng bữa.
Chủ yếu là vì ăn chiến thắng mặt mũi.
Nếu phải lựa chọn giữa mặt mũi và ăn uống, Trương Minh Viễn chọn ăn.
Kể từ khi Lâm Chu đến Khẩu thành bày quầy bán hàng.
Nhà họ Trương là hàng xóm của Lâm Chu ở Giang Đông, đã rất lâu không đến ăn ké.
Luôn miệng hỏi người ta bày quây bán hàng ở đâu thì không tốt lắm, qua đó ăn mãi cũng không hay, sợ làm phiền cuộc sống hàng ngày của người ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận