Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 652: Sao nhiệm vụ này trông quen thế nhỉ? (2)

Chương 652: Sao nhiệm vụ này trông quen thế nhỉ? (2)Chương 652: Sao nhiệm vụ này trông quen thế nhỉ? (2)
Theo quản gia Tôn thấy, Lâm Chu tuổi còn trẻ đã có nhiều tiền, lại còn có năng lực như thế, cậu hoàn toàn có thể sống sung sướng hơn.
Nhưng tuần nào cậu cũng phải đi bày quầy bán hàng, làm ăn buôn bán.
Tuy làm ăn khấm khá, nhưng vất vả cũng vất vả thật.
Sau khi đi đến miền Bắc, trời lạnh như vậy, sáng sớm trời còn chưa sáng đã phải đi mở quán rồi, đây cũng không phải việc người bình thường có thể làm được.
Hơn nữa còn không cần ai giúp đỡ, sau khi ra ngoài bày quầy bán hàng, cậu tự mình làm mọi chuyện.
Các dì giúp việc cũng gật đầu đồng ý.
Người có nhiều tiền mà còn làm việc vất vả như vậy, bọn họ sống hơn nửa đời người rồi cũng chỉ thấy mỗi mình cậu Lâm thôi.
"Cậu Lâm có suy nghĩ và mục tiêu riêng, người ở tâng lớp khác nhau thì có suy nghĩ khác nhau, chúng ta không thể hiểu được cảm giác của cậu ấy cũng là chuyện rất bình thường."
Cậu lái xe bán hàng mới tỉnh vào vị trí quen thuộc.
Giống như theo đuổi ước mơ vậy, mọi nỗ lực đều phải dựa trên sự sẵn lòng của cá nhân.
Bọn họ làm việc và nghỉ ngơi theo Lâm Chu nên cũng chưa được nghỉ ngơi tử tế. Nhân lúc cậu bày quán chưa về, ai cũng tranh thủ ngủ thêm một lát để đến khi ông chủ trở về, sẽ có tinh thân chăm sóc cậu. Mọi người phân công rất rõ ràng.
Sau khi quản gia Tôn và những dì giúp việc quét tước vệ sinh sạch sẽ cho biệt thự, chờ đợi Lâm Chu dặn dò công việc còn lại thì không còn chuyện gì khác.
Đây là chuyện người ngoài không tài nào hiểu được.
Lâm Chu đi thẳng đến chợ sáng Bạch Hà. Đây cũng là lần đầu tiên cậu gặp tình huống bày quầy hàng liên tục hai tuân ở cùng một nơi như thế, cảm giác khá mới mẻ.
Dì Phương lại có thể hiểu được phần nào.
Không ngờ ông chủ Lâm lại từ phương nam chạy đến chợ sáng phương bắc bọn họ bày quây hàng.
Trải qua hai ngày nay chợ sáng Bạch Hà liên tục lên bảng tin, mọi người được phổ cập khoa học của những khách đến check in du lịch, cũng biết chàng trai phương nam bán hamburger trứng không tâm thường.
Anh tìm kiếm thử mới biết được người ta ở phương nam rất nổi tiếng, trên mạng cũng cực kỳ có tên tuổi, chỉ là bọn họ không chú ý đến những điều này thôi.
Anh trai bán canh miến thịt dê, bò sát bên cũng đang làm công tác chuẩn bị, đột nhiên nhìn thấy quây hàng hamburger trứng phía trước có bóng đen, anh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn qua.
Đại Tráng không tin nổi vào mắt mình, theo bản năng dụi mắt, muốn xác nhận người trước mắt có phải ông chủ Lâm hay không.
Đại Tráng còn đắm chìm trong tâm trạng mất mát. Kết quả vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng dáng bày quây hàng quen thuộc.
"Ông chủ Lâm!?"
Đáng tiếc dựa theo thói quen bày quầy hàng của người ta, một nơi chỉ bày quầy hàng một tuần, cho nên cũng rất đáng tiếc.
Nhìn dáng người còn có trang bị giống như ông chủ Lâm.
Toàn thân Đại Tráng kích động vừa không thể tin nhìn Lâm Chu, còn không chú ý bảng hiệu trên quầy hàng của Lâm Chu.
Đại Tráng nhận được lời phản hồi, mới chú ý tới tuy ông chủ Lâm đến bày quầy hàng nhưng không phải bán hamburger trứng, ngoài ra còn đổi một chiếc xe bán hàng khác.
"Chào anh."
Lâm Chu nghe thấy tiếng kêu của Đại Tráng, xấu hổ ngẩng đầu, giơ tay chào hỏi.
"Chào chào chào, ông chủ Lâm cậu cậu cậu..."
Nhưng một tuần mới, hẳn là ông chủ Lâm sẽ không xuất hiện ở đây bày quầy hàng mới đúng chứ.
Nói chuyện cũng hơi lắp bắp.
Lâm Chu nhìn dáng vẻ của anh, ngược lại chột dạ không dám nói lời nào.
Tuần trước, hai quầy hàng vẫn là anh em tốt, cậu bán hamburger trứng, anh trai cách vách bán canh miến, có bánh có canh, hợp tác cực kỳ ăn ý. Nhưng tuần này, hai người lại thành đối thủ cạnh tranh.
Thật sự là đời người vô thường mài
"Ông chủ Lâm không phải bọn họ nói mỗi tuần cậu đều sẽ đổi nơi hả?"
Lâm Chu gật đầu, vừa bày biện mọi thứ để bày quây hàng, vừa mở miệng giải thích.
"Không hẳn là như vậy, chủ yếu tôi xem tâm trạng."
Lâm Chu cũng không cách nào giải thích hành vi của mình.
Cho nên đành phải đổ cho tâm trạng, không cách nào xác định phương hướng.
Tìm cho bản thân một cái cớ cho việc phương thức bày quầy hàng không có quy luật của mình.
Đại Tráng cũng không cảm thấy lời này có gì không đúng, ngược lại bội phục giơ ngón tay cái lên.
Sau đó đang chuẩn bị hỏi ông chủ Lâm tuần này bán món ngon gì, nhìn xe đẩy hàng lớn như thế, không giống như sắp bán hamburger trứng. Liên nhìn thấy bảng đèn trên quầy hàng mà Lâm Chu mở.
Mấy chữ canh miến thịt dê to đùng, suýt nữa chói mù mắt anh.
Vãi nồi!
Ông chủ Lâm không bán hamburger trứng, đổi lại bán canh miến thịt dê giống anhI
Trong nháy mắt, Đại Tráng mất đi quản lý biểu cảm, không tin nổi nhìn Lâm Chu giống như cảm nhận được sự đau lòng vì bị phản bội.
Bọn họ không phải người cộng tác tốt nhất hả?
"Thật xin lỗi, tôi ở đây bày quầy hàng không được tốt cho lắm, thật xin lỗi anh, tôi đổi chỗ khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận