Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 884. Mày vậy mà lén lút ăn đậu phụ thối sau lưng tao! (1)



Chương 884. Mày vậy mà lén lút ăn đậu phụ thối sau lưng tao! (1)



Lâm Chu còn chưa nói xong, một đám người đã từ bỏ.Ánh mắt nhìn Lâm Chu cũng có thay đổi.Cừ thật, vốn tưởng rằng đến nước ngoài bày quầy hàng ven đường, cũng đã rất hiếm lạ rồi.Không ngờ một phần đậu phụ thối nho nhỏ này lại tiêu phí nhiều như thế.Không chỉ tiêu phí trên nguyên liệu nấu ăn, còn phí công sức!Nhà ai làm đậu phụ thối bắt đầu từ xay đậu chứ!Điều này khiến bọn họ muốn làm lại cũng không cách nào làm.“Ông chủ, chi phí này của anh lớn ghê đó! Chỉ bán 10 đô một phần? Còn ngon như vậy!”Đám Hoa kiều này ai nấy cũng chưa ăn đậu phụ thối ngon như thế ở trong nước, không ngờ ở nước ngoài lại ăn được!Trong lúc nhất thời hạnh phúc cũng không biết nói cái gì cho phải.“Cũng tạm.”Lâm Chu suy nghĩ một lát, bình tĩnh nói.Đều là sản nghiệp nhà mình, cũng không cần gì phí tổn cũng ở đó, bày quầy hàng có thể sử dụng đến, sẽ không tính là lãng phí.Mấy khách hàng thấy ông chủ phản ứng cũng biết đây không phải người thiếu tiền.Quán ven đường thiếu tiền thật sự sẽ không thể vận nguyên liệu bằng đường hàng không, rắc rối như thế chỉ vì làm đậu phụ thối đi bày hàng vỉa hè.Phỏng chừng là ông chủ muốn trải nghiệm cuộc sống, cảm nhận một chút việc ở nước ngoài bán đậu phụ thối cho người nước ngoài là trải nghiệm thế nào.Dù sao thấy người nước ngoài vẻ mặt ghét bỏ ăn đậu phụ thối, sau đó dáng vẻ thích thú cũng khá thú vị.Đậu phụ thối này chỉ cần bóp mũi, không ngửi được mùi, ăn cũng thật sự rất ngon.Không ngon cũng sẽ không từ đặc sản địa phương trở thành món ăn vặt chợ đêm thống nhất cả nước.Cho dù đi đến thành phố nào, chợ đêm nào, dù sao chắc chắn sẽ có đậu phụ thối. Hiện tại ngay cả nước ngoài cũng có.Nếu sau này mặc kệ đi đến chỗ nào đều có thể ăn được đủ loại món ngon của Hoa quốc thì tốt.Trước kia không dám nghĩ. Hiện tại ăn được đậu phụ thối liền dám nghĩ....Lâm Chu xách theo hai thùng đậu phụ thối, được sự ủng hộ của mấy Hoa kiều, lại không đủ ăn.Một đám người ăn hết phần này tới phần khác, cảm giác không ăn đủ sẽ không thôi.Mười người đã ăn hết đậu phụ thối trên quầy hàng của cậu.Tuy cậu từng nghĩ tới cảnh tượng này.Lúc nhìn thấy nhiệm vụ Lâm Chu cũng tính toán như vậy.Đậu phụ thối bán cho người nước ngoài không dễ, nhưng bán cho những Hoa kiều thì khá dễ.Hiện tại quả thật như thế.Hôm nay có thể viên mãn bán xong đậu phụ thối, đều nhờ có người Hoa kiều có mặt khắp nơi này!“Ông chủ, ngày mai anh bày quầy lúc mấy giờ vậy, tôi dẫn bạn bè của tôi cùng đến!”“Đúng đúng đúng, tôi còn chưa ăn đủ đâu, ông chủ anh nhất định phải tới đó!”Một đám người ăn xong đậu phụ thối, cũng không nỡ đi.Kiểu ở nơi đất khách gặp đồng hương, còn là đồng hương biết làm món ăn vặt truyền thống, tất cả mọi người hận không thể không thêm phương thức liên hệ, xin ăn.Chỉ là hình như ông chủ hơi lạnh lùng, không nói nhiều lắm.“Ông chủ, có thể thêm phương thức liên hệ không? Lần sau còn tìm anh mua đậu phụ thối!”Nếu như ông chủ quán ven đường bình thường gặp được khách hàng chủ động muốn phương thức liên hệ, đều khá vui vẻ, khách hàng như vậy nhiều, kéo vào nhóm khách hàng, sẽ có một nhóm khách hàng cố định.Nhưng Lâm Chu không có nhu cầu này.Khách hàng quá nhiều, nếu đều thêm phương thức liên hệ, sợ rằng mỗi ngày vừa mở di động ra chính là mấy khách hàng hỏi cậu mấy giờ bày quầy hàng.Vậy còn có tự do gì đâu.Nếu chỉ thêm một vài người trong đó thì không công bằng.Khẳng định sẽ có người làm ầm ĩ, nói tại sao thêm người khác thì được, thêm anh ta thì không được.Cho nên ngay từ đầu Lâm Chu bày quầy hàng đã ngăn chặn khả năng chuyện này xảy ra.“Thật xin lỗi, tôi không thường bày quầy hàng, chỉ là sở thích cá nhân.”Lâm Chu thống nhất trả lời.Nhưng những lời này thật sự là lời đả kích mang tính hủy diệt đối với những Hoa kiều.Xem đi nói kiểu gì thế!Bọn họ vất vả lắm mới gặp được đồng hương bán đậu phụ thối, mọi người sâu sắc bày ra cái gì gọi là đồng hương gặp đồng hương, hai hàng nước mắt lưng tròng.Đang vui mừng vì ở nước ngoài cũng có thể ăn được món ăn vặt Hoa quốc.Không nghĩ tới ông chủ lại không phải là người bày quầy hàng chính thức.Điều này sao không khiến bọn họ tan nát cõi lòng cho được.Bọn họ lập tức bắt đầu bi thương khóc lóc kể lể.“Trời ơi! Tại sao anh đối với tôi như thế chứ, trước tiên cho tôi hy vọng, lại khiến tôi tuyệt vọng!”Lâm Chu nhìn người đàn ông này khóc lóc kể lể có hình có dạng, diễn xuất khoa trương quá mức, còn rất gượng gạo, nhất thời cảm thấy may mắn vì đeo khẩu trang.Cậu cũng không muốn vừa đến nước ngoài, lại nổi tiếng.“Tuần này tôi đều bày quầy hàng ở đây, yên tâm, yên tâm.” Hết chương 884.



Bạn cần đăng nhập để bình luận