Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 570: Thế này chẳng phải là chen hàng à? (1)

Chương 570: Thế này chẳng phải là chen hàng à? (1)Chương 570: Thế này chẳng phải là chen hàng à? (1)
Thái độ kích động này hệt như hai người là mẹ con thất lạc nhiều năm, làm ông chủ quầy xiên que chiên đứng trước mặt nhìn đến ngây ngốc.
Thế này chẳng phải là chen hàng à?
"Thưa bà, tôi đến xếp hàng trước này."
Không chờ Lâm Chu mở miệng, ông chủ quầy xiên que chiên có tính cảnh giác cực cao kéo quý bà Vương Truyền Quyên về phía sau.
Anh ta đã chờ hơn mười phút, há có thể để người khác chen lên trước mặt?
Không có cửal
Nhiệt tình đến mức này, nói không chừng là vô ý, không biết mình chen hàng!
Anh ta cũng là người làm ăn.
Nói đến chuyện này, quý bà Vương Truyền Quyên rất dồi dào kinh nghiệm.
Lâm Chu cười chào hỏi bà.
Đến cả Lâm Chu cũng nói nhiều hơn.
Các dì đều có chung một đặc điểm chính là nhiệt tình và nói nhiều.
Ngoại trừ lần bày quầy bán hàng ở chợ bán thức ăn trước đó, có vẻ Hoa Quả Sơn bên này là nơi cậu gặp được nhiều khách hàng bác gái nhất.
"Ông chủ Lâm, trước đó cậu đi đâu bày quầy bán hàng thế? Lâu lắm rồi cậu không đến đây bán bánh bao. Cậu không biết đâu! Bây giờ ngày nào tôi cũng nhớ bánh bao cậu làm. Không có chỗ nào làm ngon như cậu hết."
Tâm tư của các khách hàng này, anh ta từng gặp không ít.
Không nói đến hương vị nhân bánh, chỉ riêng màu sắc và kết cấu của vỏ bánh bao cũng hoàn toàn khác biệt.
Nhưng vẫn không tìm được bánh bao ở đâu có thể sánh bằng.
Không đúng, phải nói là bánh bao ngon bằng tám phần ông chủ Lâm làm cũng không có.
Từ khi yêu thích bánh bao, bà thường xuyên tìm bánh bao khắp nơi để ăn thử, các tiệm bánh bao ở Giang Đông đã bị bà ăn qua một lượt.
Tuy quý bà Vương Truyền Quyên bị ông chủ quầy xiên que chiên kéo ra đằng sau, nhưng vẫn không nén được kích động hỏi.
Tâm trạng kích động đó đúng là không cách nào nói nên lời!
"Ông chủ Lâm, tôi có thể mua nhiều một chút không? Tôi rất thích ăn bánh bao cậu làm, một lúc có thể ăn được mấy cái!"
Lúc này, nhìn thấy Lâm Chu trở lại bán bánh bao.
Từ khoảnh khắc bà nhìn thấy Lâm Chu, tâm trạng của bà đã không thể bình tĩnh được nữa.
Không nói đến chuyện Lâm Chu nổi tiếng trên mạng.
Cậu vốn đã đến hơn mười phút nhưng chỉ có ông chủ quầy xiên que chiên bên cạnh tìm đến.
Lâm Chu nhìn khách hàng xung quanh bị tiếng hét của bà hấp dẫn đến, lộ ra nụ cười mỉm tiêu chuẩn khó xử nhưng không mất đi lễ phép.
"Có lẽ là không được rồi ạ."
Hiện tại đã có mấy khách hàng bị dáng vẻ kích động của dì này hấp dẫn bước qua.
Bà không dám tưởng tượng lát nữa ăn bánh bao mà bà mong nhớ đã lâu sẽ có thể vui vẻ tới cỡ nào.
Đêm hôm khuya khoắt, ánh đèn lờ mờ thế này, mọi người thấy lại thêm một quầy bánh bao đến bán ở cổng công viên, theo phản xạ chỉ nghĩ là hàng bắt chước.
Không một ai chú ý Lâm Chu.
Sau đó, quý bà Vương Truyền Quyên đi đến, dáng vẻ phấn khích đó đã thu hút rất nhiều người chú ý.
Kéo theo bóng dáng Lâm Chu cũng bị mọi người thấy.
Thấy không rõ nhưng có thể nhích đến gần nhìn.
Sau đó lập tức có thêm năm, sáu người xếp hàng.
"Ôi mẹ ơi, tôi không để ý, đây là ông chủ Lâm đúng không?"
"Đúng rồi, tôi vừa xem ảnh chụp trên mạng, là ông chủ Lâm đấy!"
"Trời đất quỷ thần ơi, ông chủ Lâm vậy mà quay lại bán bánh bao ư?”"
"Không phải tôi đang nằm mơ đó chứ!" Người đàn ông vừa nói vừa tàn nhẫn véo mình một cái.
"Ây da đau quá, là thật rồi!"
Dứt lời, người đàn ông vội chạy đến đứng sau đội ngũ xếp hàng.
Lúc này, ông chủ quầy xiên que chiên thấy chỉ mới chớp mắt mà đã lòi ra thêm mấy người đến, ánh mắt anh ta nhìn Vương Truyền Quyên đã lóe lên tia sát ý.
Anh ta vốn đợi cả buổi vẫn không có khách hàng nào đi đến, còn cảm thấy có lẽ tối nay ông chủ sẽ không giới hạn số lượng bánh bao.
Anh ta có lộc ăn no bụng rồi.
Nào ngờ ngay lúc bánh bao sắp ra lò, vậy mà thêm một tốp người đến!
Nếu như không ai xếp hàng, vị trí này của họ sẽ không hấp dẫn người ta chú ý.
Nhưng một khi bắt đầu xếp hàng, để người qua đường nhìn thấy.
Nhiều người nhận ra ông chủ Lâm như vậy, đến lúc đó, chắc chắn sẽ bị giới hạn số lượng!
Bánh bao vừa chín tới, Lâm Chu tắt lửa.
Còn lại phải đun lửa nhỏ trong vài phút.
Thấy Lâm Chu tắt lửa, những người quen thuộc biết ngay sắp được ăn bánh bao.
Mọi người chợt cảm thấy sốt ruột, không nhịn được trông mong nhìn về phía trước.
Những chiếc nồi hấp trrước mắt bốc khói nghi ngút, chính là biểu tượng tốt nhất của mỹ vị.
Trong mắt người qua đường, dáng vẻ này thể hiện rõ họ đang xếp hàng mua món gì đó ăn rất ngon.
Đêm hôm khuya khoắt, rất nhiều người rảnh rỗi.
Thế là chỉ trong vòng mấy phút, lúc đang chờ bánh bao ra lò đã có hàng dài người xếp hàng trước quầy của Lâm Chu.
Ước chừng phải tâm hai mươi, ba mươi người.
Lâm Chu và ông chủ quầy xiên que chiên bốn mắt nhìn nhau, sau đó cậu nói: "Mỗi người chỉ mua tối đa hai cái."
Bạn cần đăng nhập để bình luận