Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 364: Bà ơi, bà không nói võ đức! (1)

Chương 364: Bà ơi, bà không nói võ đức! (1)Chương 364: Bà ơi, bà không nói võ đức! (1)
"Hả? Còn có chuyện như vậy?"
Đây là lần đầu tiên bác gái Cát gặp được quầy hàng có cách thức buôn bán thế này. Bà tỏ ra không tin.
"Thật hay giả thế?"
"Cháu gạt bác làm gì? Tuần sau bác xem xem có thấy ông chủ Lâm đến đây bán nữa hay không là biết ngay thôi!"
Bác gái Cát khựng lại, có cảm giác khó mà tin nổi nhưng vẫn phải tin.
"Vậy có thể tìm cậu ấy ở đâu?"
"Xem vận may đi ạ! Chú ý kỹ tin tức của ông chủ Lâm trong cùng thành phố là được."
Khách hàng cũ nói xong sực nhớ Lâm Chu từng đến bày quầy bán hàng ở thành phố sát vách, lại đổi từ trong cùng thành phố thành trên mạng.
Khách hàng này hiểu rõ phải lấy lui làm tiến.
Bác gái Cát đã hơn 60 tuổi, sao có thể làm được những việc này!
Cậu chỉ đành xin lỗi khách hàng không mua được ở phía sau.
Đợt nguyên liệu thứ hai không trụ được bao lâu, chưa đến 11 giờ rưỡi đã bán hết.
Nhưng bà cũng ghi nhớ lời khách hàng cũ nói, định chờ tối nay con trai và con dâu đi làm về sẽ nhờ họ làm. ...
"Trách tôi đến trễ thôi! Hôm nay ông chủ Lâm còn nhờ người đưa nguyên liệu qua thêm nữa. Nhưng tôi vẫn không theo kịp."
"Sao lại phiền phức như thết"
"Tôi bày quầy bán lúc 8 giờ, ngày mai anh có thể đến sớm một chút."
Làm Lâm Chu cảm thấy áy náy.
Nhưng cậu thấy đã bán được 3 tiếng đồng hồ. Bên cạnh đó, cậu cũng đã hết hàng nên vẫn định dọn đồ về.
Bày ra dáng vẻ đáng thương.
Nhưng cậu bắt đầu bán lúc 8 giờ, mọi người muốn mua phải đến trước vài tiếng đồng hồ, dậy sớm là điều cần thiết.
Giới trẻ ngày nay thường ngủ rất muộn.
Nếu Lâm Chu bày quầy bán hàng lúc 12 giờ, đối với rất nhiều người đều là chuyện nhỏ.
"Ông chủ Lâm yên tâm, ngày mai chắc chắn tôi sẽ đến sớm. Tại hôm nay tôi không thức sớm nổi."
Trước đây, việc này là trái với ý chí cơ thể, mấy ai có thể vừa nghe đồng hồ báo thức reo vang đã lập tức bật dậy ngay được?
Bà thấy tủ kính hết sạch nguyên liệu cũng không nóng nảy, ngược lại cứ đứng yên cạnh đó.
"Ôi trời, cuối cùng cũng không còn nhiều người xếp hàng nữa thì cậu trai trẻ lại muốn dọn hàng?"
Sau đó anh đến đây xếp hàng, vốn không trông mong có thể ăn được. Chỉ thử vận may thôi, nếu không anh sẽ không cam lòng. Hiện tại không mua được cũng là chuyện trong dự liệu.
Kết quả, lúc đồng hồ báo thức vang lên, anh mơ mơ màng màng tắt mất, lại ngủ thẳng một giấc đến gần 7 giờ rưỡi.
Bà cụ vẫn luôn đứng trước cổng viện dưỡng lão nhìn nãy giờ, thấy người trước mặt quầy hàng của Lâm Chu lục tục tản đi, lập tức xông tới.
Sáng sớm anh đặt đồng hồ báo thức lúc 6 giờ.
"Đúng vậy thưa bà."
Lâm Chu mỉm cười đáp lại, tiếp tục dọn đồ.
"Đừng vội thu dọn, bà đến nhà bếp của viện dưỡng lão lấy một ít nguyên liệu ra đây, cháu có thể làm một phần giúp bà không?”
Nghe bà cụ nói vậy, khách hàng chưa đi bên cạnh bị phá vỡ phòng tuyến.
Bà ơi, bà không nói võ đức!
"Vậy cũng được?”
Khách hàng khó tin nhìn về phía Lâm Chu, dường như đang chờ cậu trả lời.
Lâm Chu cũng rất bất đắc dĩ.
Hình như hai ngày nay có vài ông bà cụ trong viện dưỡng lão đều ghé mua.
Nhưng lần nào cậu cũng bán hết dọn hàng, đừng nói không còn nguyên liệu, đến cả bột và nước chấm cũng sạch trơn.
"Bà ơi, cháu hết nước chấm rồi ạ."
Lâm Chu nhìn khách hàng cạnh đó nóng lòng muốn thử, dở khóc dở cười lấy hộp nước chấm ra cho họ xem.
Nếu không có nguyên liệu nhưng vẫn còn nước chấm thì có thể nhờ người ta giao nguyên liệu đến tiếp tục bày quầy bán hàng.
Nhưng linh hồn của xiên que chiên là nước chấm cũng hết sạch rồi. Thế thì thật sự không còn cách nào bán tiếp được.
"Vậy thì đành chịu."
Bà cụ rất thất vọng. Bà vẫn luôn ngồi chờ ở cổng, cứ nghĩ chờ đến lúc người xếp hàng đi hết sẽ đến hỏi thử xem mình cung cấp nguyên liệu thì cậu có chiên giúp được không.
Nào ngờ ngay cả nước chấm cũng hết.
Haiz!l
Chỉ có thể ngửi được mùi thơm chứ không ăn được, đây chẳng phải là dụ dỗ nhóm người già cả các bà ư!
Xem ra chỉ có thể dùng đến biện pháp cuối cùng.
Nhóm người cao tuổi không chỉ vạch ra kế hoạch chiếm chỗ trước khi người trẻ tuổi đến.
Ngoài ra, họ còn lập sẵn kế hoạch định tự cung cấp nguyên liệu khi quầy hàng hết nguyên liệu, nhờ ông chủ chiên giúp.
Hiện tại, kế hoạch chờ lúc quầy xiên que chiên dọn hàng rồi mang nguyên liệu đến đã không làm được. Vậy chỉ còn cách ra sớm giành chỗ.
Sau bữa cơm trưa, nhóm các ông bà cụ bắt đầu chính thức ngồi trong phòng nghỉ thảo luận.
"Nhờ bảo vệ ở cổng để ý giúp một chút. Một khi thấy có người đến xếp hàng lập tức báo cho chúng ta. Chúng ta sẽ mang giường xếp ra ngoài, vừa ngủ vừa xếp hàng."
"Cách này hay! Đến lúc đó, chia một mớ xiên que chiên cho bác bảo vệ xem như phần thưởng, chắc chắn bác ấy sẽ rất vui."
Bạn cần đăng nhập để bình luận