Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 712: Không thể để bản thân thiệt thòi (2)

Chương 712: Không thể để bản thân thiệt thòi (2)Chương 712: Không thể để bản thân thiệt thòi (2)
Nếu ông còn trẻ, khẳng định có thể đẩy cối đá này.
"Vậy buổi trưa cậu muốn ăn gì."
Lâm Chu nghĩ một lát, cũng hơi thèm ăn canh.
"Ăn thanh đạm một chút đi, hầm cho cháu chút canh nhé."
"Vâng, vậy tôi đi chuẩn bị."
Quản gia Tôn cực kỳ vui mừng với lời dặn dò của Lâm Chu, không có gì cho ông làm ngược lại khiến ông bức bối.
Quản gia Tôn và các dì giúp việc ra ngoài mua nguyên liệu tươi.
Lâm Chu thì im lặng đợi ở phòng bếp tiếp tục xay đậu.
Khóe miệng Lưu Hàng co giật, quả thực không nhìn nổi cái dáng vẻ như ăn trộm của anh ta.
Bởi vì buổi chiêu bày quầy, thời gian cũng không gấp nên Lâm Chu chậm rãi làm từng bước.
Tiêu Phàm trốn ở phía sau một gốc cây đại thụ, căn bản không dám tới gần con hổ, cách thật xa.
"Sao con hổ này không đi thế, đang chờ ông chủ Lâm hả, lát nữa sao chúng ta tìm ông chủ Lâm nói chuyện đây trời."
Nhưng lại không biết tại núi Đại Bạch, Tiêu Phàm và Lưu Hàng nhiều lần đi đến nơi Lâm Chu bày quầy hàng ngày hôm qua chờ cậu, sắp bị hổ hù chết.
Mắt anh không tốt, đành cầm di động mở camera, phóng to lên quan sát.
Đậu được ngâm tốt từng chút nghiền thành bã đậu, cậu đang làm thành đậu hũ.
Lưu Hàng không thèm để ý đến anh, nếu không phải sợ điểm tham quan đông người bị khách du lịch nhìn thấy hình ảnh hai người đi chung, lại chụp đăng lên mạng, anh cũng không muốn ở đây rình mò với thằng nhóc này đâu.
"Do tôi quên là mấy giờ nên mới phải đợi đây nè!"
Tiêu Phàm cũng rất bất đắc dĩ, có ai lúc nào cũng xem đồng hồ không.
"Anh nghĩ lại xem hôm qua anh nhìn thấy ông chủ Lâm lúc mấy giờ, chẳng phải là biết ông chủ Lâm đại khái bày quầy lúc mấy giờ à?"
Thẳng đến bị những khách du lịch nhìn lén, còn chỉ trỏ, cầm di động chụp ảnh, mới cảm giác được không đúng.
Khỏi cần nói hai người bọn họ còn là nhân vật quan trọng trong sự kiện.
Buổi sáng không có kinh nghiệm, hai người còn hào phóng cùng nhau đi dạo lung tung ở thắng cảnh.
Hiện tại núi Đại Bạch bởi vì con hổ lên hot search, chính là lúc nhiệt độ cao.
Chạy đến chốn không người nhìn thử, cừ thật, khách du lịch ở núi Đại Bạch ngẫu nhiên nhìn thấy ảnh chụp của bọn họ được lan truyền trên mạng.
"Hơi hơi, nhưng chờ ông chủ Lâm đến, không phải chúng ta sẽ có đồ ăn à."
"Sắp 12 giờ rồi, mày đói bụng không?"
Mèo Lớn luôn nằm ở đó, từ buổi sáng đến bây giờ cũng không đổi chỗ, cũng thật kiên nhẫn!
Cho nên lúc này hai người cũng không dám đi dạo lung tung khắp nơi, trực tiếp canh giữ ở nơi ông chủ Lâm bày quầy hàng ngày hôm qua.
Đợi thêm một lát vẫn không nhìn thấy bóng dáng của ông chủ Lâm, Lưu Hàng cảm giác hơi đói bụng, nhìn thử thời gian là 11 giờ 56 phút!
Nhất thời lời thảo luận ca tụng tình yêu của bọn họ càng nhiều.
Nghĩ vậy, tâm trạng sợ hãi của Tiêu Phàm giảm bớt rất nhiều, trong lòng luôn nhớ đến đậu hũ nóng đã ăn hôm qua.
"Trước kia ở trên mạng thấy bọn họ tâng bốc ông chủ Lâm như thế nào, cũng không có suy nghĩ gì, hiện tại tao chỉ muốn nói bọn họ toàn khen chung chung, không thể hiện ra được món ăn của ông chủ Lâm ngon thế nào, thiếu thốn vốn từ thật chứ, chỉ biết đỉnh của chóp, ngon."
Lưu Hàng: "Vậy mày tả xem, hình dung đậu hũ ông chủ Lâm làm như thế nào."
Vừa rồi Tiêu Phàm còn khí thế ngất trời nhất thời nghẹn lời.
Miệng cứ há ra rồi ngậm lại, trong đầu trống rỗng, không nghĩ ra được muốn dùng từ gì để hình dung một miếng đậu hũ gây chấn động cho anh.
Là kiểu chấn động từ việc không đặt món ăn rẻ bèo như đậu hũ vào mắt, đến khi ăn vào miệng.
Còn là mùi vị đậu hũ trơn mềm lại ngọt ngào ăn vào miệng, mùi vị vi diệu thoải mái khiến người ta kinh ngạc.
Thì ra đậu hũ còn có thể ngon đến thế.
Khó trách nhiều người lại thích.
Nhưng kêu anh hình dung thì đúng là không có cách nào hình dung.
"Ặc... mùi vị rất dễ chịu, mùi vị gốc của nguyên liệu cùng với mùi vị ở lĩnh vực đậu hũ, phát huy tới cực hạn, rồi mùi thơm của đậu nành rất nồng, đậm đà, kết hợp với nước sốt, thơm thơm cay cay, rất tuyệt!"
Lưu Hàng nghe miêu tả của anh, một lời khó nói hết nhìn anh.
Còn nói người khác khen không có chút kỹ thuật, lời khen của mày cũng có ra hồn đâu!
Lưu Hàng không muốn nói chuyện, cũng cho anh một cái trợn mắt.
Sau đó trong quá trình đợi ông chủ Lâm, bọn họ còn nhìn thấy nhân viên mặc võ trang hạng nặng vác dụng cụ đến tuân tra.
Lần đầu tiên, bọn họ còn cảm giác vui mừng sâu sắc, cảm thấy bởi vì chuyện ngày hôm qua, bởi vì khu thắng cảnh nghĩ đến sự an toàn của mọi người, bắt đầu sắp xếp nhân viên vũ trang tuần tra.
Bọn họ còn nhiệt tình chào hỏi với nhân viên vũ trang.
Sau đó mười phút thì thấy những người này trở lại một lần nữa, tuy đôi bên đều nghi hoặc nhưng vẫn chào hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận