Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 94: Việc buôn bán lời từ chênh lệch giá (2)

Chương 94: Việc buôn bán lời từ chênh lệch giá (2)Chương 94: Việc buôn bán lời từ chênh lệch giá (2)
Nếu để ba nhóc biết, thế nào cũng phải khen một câu có người kế tục. ...
Bên kia, nhìn người anh em bị cảnh sát giao thông dẫn đi, Lâm Chu quay xe dọn quầy chạy mất.
Không chút do dự.
Loa mua 9,9 tệ cực kỳ thực dụng.
Kẹo hồ lô không bán hết, Lâm Chu cũng không gấp về nhà, ở trên đường tản bộ.
Đến nơi có nhiều người liền mở loa hét vài câu.
"Kẹo hồ lô đây- Kẹo hồ lô mới ra lò đây-"
Ngã tư đường.
Đã thấy Lâm Chu vù một cái xuống đường chạy ngang qua cô...
Kẹo hồ lô trong tủ kính dưới ánh mặt trời chiếu xuống, ánh sáng lấp lánh mê hoặc người khác.
Ừm... Thèm quái
Sau đó bị kẹo hồ lô được Lâm Chu xếp chỉnh tê trong tủ kính quầy hàng thu hút tâm mắt.
Một cô gái chạy xe đạp điện, vốn không muốn ăn kẹo hồ lô nhưng nghe thấy tiếng rao hàng vô thức quay đầu nhìn lại.
Cô đang định tiến lên hỏi thử bán thế nào.
Người đi đường đang chờ đèn xanh đèn đỏ, nghe thấy tiếng rao hàng quay đầu nhìn về phía Lâm Chu.
Kẹo hồ lô mới vừa nhìn thấy, còn chưa ăn được làm sao có thể chuồn đi trước mắt côi!
Chạy rồi?
Cô gái theo bản năng vươn tay muốn với lấy, ngẩng đầu thì phát hiện đèn xanh.
Đợi đãi
"Ông chủ, kẹo hồ lô bán thế nào?"
Cô gái chạy theo một đường, cuối cùng cũng đuổi kịp Lâm Chu tại giao lộ đèn xanh đèn đỏ kế tiếp, lập tức mở miệng nói muốn mua kẹo hồ lô.
Rất sợ chậm một giây thôi là người này lại chạy đi mất.
Cô lập tức ngồi trên xe đạp điện đuổi theo xe ba bánh của Lâm Chu.
Cô gái lái xe điện đi tới phía trước xe ba bánh của Lâm Chu ngăn cản lối đi, rất có tư thế như sợ cậu lại chạy mất.
Kẹo hồ lô thật đúng là một loại thức ăn xem mặt mà.
Thế là cô gái lái xe điện đi theo đằng sau Lâm Chu đến đầu lối đi bộ trả tiền.
Lâm Chu đưa mắt nhìn đèn đỏ còn 10 giây là chuyển sang xanh, lắc đầu chỉ đường dành cho người đi bộ bên cạnh, chuẩn bị đi qua đó đóng gói.
"Cho 10 tệ đi, ông chủ đóng gói bây giờ luôn hả?"
"Ông chủ, kẹo hồ lô anh làm đẹp thật đó, nhìn y như hổ phách vậy."
"Một xâu 3 tệ, hai xâu 5 tệ, năm xâu 10 tệ, toàn bộ vị đều tùy chọn."
Nếu làm đẹp, chỉ nhìn lớp bọc đường thôi là đã thấy được sự khác biệt rồi.
Có lớp bọc đậm màu quá, không tạo nên cảm giác như thủy tinh sáng bóng gì cả.
Có lớp bọc còn lỉ tỉ li tỉ bọt khí, thế thì càng xấu.
Còn có lớp vỏ bao kẹo hồ lô không được làm đúng cách, thành ra vỏ bọc không đủ gọn gàng, thành ra vẻ ngoài rất kỳ lạ, không đẹp tí nào. Hình dạng khó nhìn sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến cảm giác muốn ăn.
Lâm Chu có thể buôn bán tốt như vậy cũng là vì bề ngoài của kẹo hồ lô cậu làm hoàn mỹ.
Đẹp đẽ đến mức khiến người đi ngang qua liếc mắt cái là không nhịn được dừng lại mua mấy xâu.
Nhất là các cô gái thích ăn mấy món ăn nhẹ xinh xắn thì càng dứt khoát không dời nổi bước chân.
"Cho một xâu nguyên vị, với cả đây là vị gì thế?"
Trong tầm mắt có đủ loại hồ lô với đủ loại vị.
Cô gái vừa lúc mắc hội chứng khó lựa chọn, thấy xâu kẹo hồ lô nào cũng đều muốn nếm thử.
Nhưng mua nhiều thì ăn không hết.
Muốn chọn ra năm loại từ những vị này thì không chọn được.
"Đây là hạt dẻ nghiền."
"Nhân được làm từ hạt dẻ chưng chín hòa trộn với sữa đặc và sữa bò, thơm lắm đấy."
Lâm Chu cầm khay giấy bằng một tay, tay kia câm kẹp, giới thiệu cho cô gái từng vị mà cô ấy chỉ.
"Vậy cho một xâu hạt dẻ."
"Còn cái đen kịt này là gì thế?"
"Là việt quất. Đây là đậu xanh nhuyễn. Đây là đậu đỏ nhuyễn. Lần lượt sau đó là khoai mỡ nghiền, mứt táo..."
Cô gái nghe Lâm Chu giới thiệu, ánh mắt viết đầy hai chữ muốn ăn.
Làm cho Lâm Chu rất có cảm giác thành tựu.
Đồ ăn mình làm có thể khiến cho nhiều người thích như vậy là một chuyện rất thú vị.
"Cho hai mươi tệ đi, tôi chọn mười xâu."
Cô gái do dự ít nhất ba phút mà vẫn chưa chọn xong.
Chọn mãi không đành, cuối cùng bất đắc dĩ mua thêm.
"Xong rồi đây."
Lâm Chu cười đưa hộp cho cô.
"Cảm ơn."
Cô gái cũng rất vui vẻ, treo hộp kẹo hồ lô trên tay lái xe điện rồi rời khỏi.
Lâm Chu thì không đi luôn.
Chỉ chút thời gian như thế mà người đi ngang qua nơi này đã bị kẹo hồ lô thu hút, chạy tới làm khách hàng.
Trong khoảng thời gian ngắn hơn mười xâu kẹo hồ lô được bán đi, Lâm Chu hài lòng thu quán, tiếp tục đổi sang phố đi bộ khác.
Lúc này, Giả Lam và Hiểu Lâm ngồi trong xe lướt ngang qua Lâm Chu.
Ánh mắt Giả Lam liếc qua, nhác thấy bóng dáng Lâm Chu thì vội vàng quay đầu lại.
Nháy mắt một cái, cô chỉ thấy tấm bảng kẹo hồ lô trên xe ba bánh của Lâm Chu.
"Sao thế?"
Hiểu Lâm nhìn thấy Giả Lam chợt quay đầu lại, nghi ngờ hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận