Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 361: Ông chủ Lâm, mau nói đây là anh mời đến đi!

Chương 361: Ông chủ Lâm, mau nói đây là anh mời đến đi!Chương 361: Ông chủ Lâm, mau nói đây là anh mời đến đi!
Ở trong mắt một đám khách hàng chính là một người đàn ông trung niên mặc tây trang giày da, rất có phong phạm bước xuống khỏi xe sang.
Khí chất đó vừa nhìn là biết người có tiền.
Chất liệu của tây trang rất tốt, tinh xảo không có nếp uốn, mang theo sự sáng bóng của chất liệu, dưới ánh mặt trời thu hút tầm mắt của mọi người. Sau đó đi đến cốp xe sau xách ra một thùng giữ tươi lớn.
Hửm? Xách thùng?
Còn không đợi mấy khách hàng nghi hoặc, họ đã nhìn thấy người đàn ông xách thùng thẳng đến quầy hàng của ông chủ Lâm.
Mọi người giống như ngửi được bầu không khí có drama, mở to mắt xem mọi chuyện diễn ra sau đó.
Chỉ thấy người đàn ông trung niên tây trang giày da đi đến trước mặt ông chủ Lâm, cung kính hô câu cậu chủ.
"Cậu chủ, nguyên liệu cậu cần đã chuẩn bị xong, thời gian cấp bách nên chúng tôi chỉ rửa sạch sẽ và cắt gọt nhưng vẫn chưa xiên."
Ủa vậy là ông chủ Lâm có thân phận gì vậy?
Lâm Chu nhận nguyên liệu, sau đó quản gia Tôn lại đi đến cốp xe sau chuyển đến một thùng nguyên liệu khác. Một thùng chay, một thùng mặn, được phân ra.
Đầu tiên là ông chủ Lâm bán hết nguyên liệu, gọi một cuộc kêu người ta mang nguyên liệu đến.
Tình huống gì?
Cảnh tượng này ngoài dự đoán của mọi người, khiến mấy khách hàng ngơ ngác.
Sau đó có một chiếc xe sang tới, một người đàn ông trung niên mặc tây trang mang giày da, chuyển đến hai thùng nguyên liệu to đùng. Hơn nữa người đàn ông này lại gọi ông chủ Lâm là cậu chủ.
"Không sao, bên này có người xiên."
Một cảnh tượng vô cùng đơn giản lại mang đến chấn động cực lớn cho khách hàng ở hiện trường.
Chỉ thấy sau khi người đàn ông đưa nguyên liệu tới, thấy hiện trường đông người liên hỏi ông chủ Lâm cần hỗ trợ không.
Thấy ông chủ Lâm không cần hỗ trợ sau đó lái xe sang đi mất.
Đầu mấy khách hàng đều sắp cháy CPU, nhất thời quên hỏi.
Sao vậy?
Chỉ thấy tất cả khách hàng đều ngơ ngác nhìn cậu.
Hả?
Sau khi Lâm Chu tiễn quản gia đi, nhìn nguyên liệu được bổ sung, vừa lòng nhìn về phía khách hàng tiếp theo, chuẩn bị tiếp tục việc buôn bán.
"ĐmU”"
"Ông chủ Lâm..."
"Ông chủ Lâm, anh nói mau anh có thân phận đặc biệt gì phải không?"
"Ông chủ Lâm, anh còn có niềm vui bất ngờ nào mà tôi không biết không?"
"Ông chủ Lâm, tình huống gì? Không phải chứ? Cái này? Ông chú lái xe sang đưa nguyên liệu tới là ai vậy?"
"Ôi vãi nồi, tôi tra được rồi, chiếc SUV này lăn bánh cũng phải hơn ba triệu!"
Theo một tiếng đm không biết là của ai, tất cả mọi người tỉnh táo lại, trong nhất thời đm không ngừng.
Mấy khách hàng tỉnh táo lại đầy đầu đều là nghi hoặc, ai nấy đều xông tới. Vấn đề này nối tiếp vấn đề kia.
Lâm Chu cũng không biết nên trả lời câu nào.
Chỉ có thể chọn vấn đề không khó trả lời đáp: "Ừm... Không có thân phận gì đặc biệt, ông chú là quản gia của tôi, không có quan hệ thân thích."
"Cái gì? Ông chủ Lâm anh còn có quản gia á?"
"Ông chủ Lâm, hóa ra anh giàu vậy hả?"
"Tôi không tin, đều là người làm công, ông chủ Lâm vất vả bày quầy hàng, tôi còn đau lòng cho anh nè, kết quả anh phản bội tôi."
"A, khó chịu quá đi, ông chủ Lâm giàu như vậy cơ á?"
"Thật hay giả vậy, ông chủ Lâm anh nói mau đây là anh nhờ người ta giúp đỡ đi, bằng không tôi khó chịu."
"Ông chủ Lâm, anh giàu như vậy lại còn ra ngoài bày quầy hàng bán xiên que?"
"Hu hu hu, cảm động quá, ông chủ Lâm giàu thế còn ra ngoài bày quầy hàng làm cho chúng ta ăn còn dễ nói chuyện nữa, ông chủ Lâm tôi yêu anh một vạn năm!"
"Ông chủ Lâm, anh có thiếu bạn gái không, anh cũng đừng câu nệ giới tính quá!"
Vừa nghe người đàn ông trung niên lái xe sang đến đưa đồ ăn là quản gia của ông chủ Lâm.
Mấy khách hàng nhất thời càng thêm điên cuồng, ai cũng bám víu vào xe ba bánh, hận không thể ăn luôn Lâm Chu.
"Các anh còn muốn ăn xiên que không?"
Lâm Chu bị ồn đến ong ong cả đầu, tất cả chen chúc nhau nói chuyện, cậu cũng không nghe rõ những người này đang nói cái gì.
Vừa nhắc đến ăn, mọi người đều bình tĩnh lại.
Ông chủ Lâm là người có tiền thì có tiền, nên ăn vẫn phải ăn.
Sau khi phát hiện ông chủ Lâm giàu có, tâm trạng của mấy khách hàng càng thêm lo được lo mất.
Trước đó tuy cứ nghe ông chủ Lâm nói bày quầy hàng là sở thích. Nhưng tất cả mọi người đều không yên tâm.
Cảm thấy tay nghề ông chủ Lâm tốt như vậy, buôn bán cũng khá, sao nỡ từ bỏ bày quầy hàng.
Đổi lại thành bọn họ, hận không thể mỗi ngày bày quầy hàng kiếm tiền.
Thẳng đến khi phát hiện ông chủ Lâm có xe sang còn có quản gia, nhất thời không hé răng nửa lời.
Giàu có như vậy, chắc không phải dựa vào bày quầy hàng bán đồ ăn vặt kiếm tiền đâu ha?
Nhất thời tâm trạng sợ hãi không ăn được món ngon do ông chủ Lâm chiếm quyền kiểm soát.
"Ăn ăn ăn, lùi về sau hết, đừng bu vào ông chủ Lâm nữa, ông chủ Lâm cần hỗ trợ không, tôi xiên que cho anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận