Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 446: Trứng trà (1)

Chương 446: Trứng trà (1)Chương 446: Trứng trà (1)
Lâm Chu ăn hai quả trứng luộc, sau đó vớt toàn bộ trứng luộc còn lại ra cho vào nước lạnh, lại đập vỡ vỏ của toàn bộ trứng, tạo ra đường vân bắt mắt.
Trứng trà là món ăn sáng vô cùng phổ biến, có thể bắt gặp ở rất nhiều quán bán đồ ăn sáng.
Trên cơ bản, cách làm không khác nhau nhiều.
Nhưng để mỗi quả trứng trà đều đẹp thì lúc đập vỏ trứng phải chú ý đến kỹ thuật và sức lực.
Đường vân trên vỏ trứng vỡ chính là hoa văn của trứng trà thành phẩm. Để có được đường vân như gốm sứ nứt, trước hết phải đập vỏ trứng theo hình hoa văn nào đó.
Mỗi quả trứng luộc qua tay Lâm Chu đều có hoa văn nứt vỡ khác nhau.
Cậu đặt lại trứng vào thùng inox, đổ nước, cho gói gia vị nước cốt đã phối sẵn vào cùng đường trắng và xì dầu.
Sau đó là nguyên liệu quan trọng nhất - lá trà.
Chờ đến khi trong phòng sực nức mùi thơm của trứng trà, Lâm Chu lập tức cảm thấy đói bụng.
Phải chọn loại lá trà chất lượng trung, thượng phẩm, có thể ngâm lâu, nấu ra nước trà thanh đạm, hương vị đậm đà thì mới làm thành trứng trà thơm nồng nàn được.
Nấu trứng gà trong nửa tiếng thì tắt bếp, ngâm trứng.
Lâm Chu lấy trà đen cậu mang đến ra, cho một ít vào túi vải rồi cột chặt miệng túi, ném vào nồi. Thế là có thể bắt đầu nấu trứng trà.
Lựa chọn lá trà ngon là bước quan trọng giúp trứng trà bình thường biến thành món ăn ngon miệng.
Trong lúc đó, Lâm Chu thu dọn nguyên liệu và dụng cụ làm bếp vừa mua về.
Đã gọi là trứng trà thì ngoài trứng ra, lá trà cũng chiếm tỉ lệ rất lớn.
Các cửa sổ trong nhà đều mở toang, mùi thơm trứng trà và đồ ăn cứ thế bay ra ngoài.
Cậu hiếm khi có được một hôm rảnh rỗi và yên tĩnh để tự chuẩn bị bữa tối cho mình.
Lâm Chu rất tận hưởng khoảng thời gian một mình này, khẽ ngâm nga, cực kỳ thoải mái.
Vì vậy cậu mở túi bột mì mới mua ra, nhào một khối bột, định làm bát mì tự cán bằng tay, rất thích hợp để ăn với trứng trà.
Gia đình đang ăn tối trên lầu ngửi được mùi này, nhai cơm cũng thấy ngon hơn.
"Thơm quá đi! Hơn 6 giờ rồi, đói bụng ghê, nhà ai nấu cơm thơm thế!"
Người đi đường ngang qua khu dân cư, ngửi thấy mùi thơm, tò mò nhìn xung quanh nhưng lại không biết là nhà ai đang nấu cơm.
Hiện tại đang là giờ ăn. Lầu trên, lầu dưới, ngay cả những người đi ngang qua cũng có thể ngửi được mùi thơm ấy.
"Mẹ ơi, hình như là mùi trứng trà. Ngày mai con cũng muốn ăn trứng trà."
"Vâng ạ-'
Trứng trà không đắt lắm, trước đây giá rẻ chỉ có 5 hào một quả, bây giờ thì tăng giá lên 5 tệ một quả.
"Được được được, mua cho con, chẳng phải quán ăn sáng dưới lầu có trứng trà à! Đúng lúc mai mẹ không làm bữa sáng, cứ mua một cốc sữa đậu nành, hai cái bánh bao và một cái trứng trà là đủ cho con ăn sáng rồi."
Mùi trứng trà rất dễ nhận biết, đó là mùi của lá trà và nước kho, vừa thơm nồng vừa hấp dẫn.
Vẫn là vật giá trước kia rẻ hơn.
Đứa nhỏ cẩn thận hít mũi, lập tức đoán ra là trứng trà.
Đứa nhỏ được mẹ hứa chắc nịch, vừa ngửi mùi thơm nồng nàn vừa ăn ngấu nghiến từng thìa cơm lớn. ...
Màn đêm buông xuống. Các khách hàng ruột ở Giang Đông tìm suốt một ngày mà không thấy ông chủ Lâm đâu, cứ như cậu đã bốc hơi khỏi thế gian. Họ không thể tìm thấy chút tung tích nào của cậu, ai nấy đều rớt nước mắt trông rất tội nghiệp.
Trong nhóm khách hàng quầy bánh bao.
"Chuyện gì đây trời! Bây giờ chúng ta đông nhân lực như vậy, chỉ trong một ngày đã lục tìm khắp Giang Đông rồi mà kết quả vẫn không hề có lấy một tin tức. Chả có nhẽ tuần này ông chủ Lâm vẫn bày quầy bán hàng ở Khẩu thành?"
"Chắc vì chúng ta chưa tìm ra thôi! Theo tính cách của "nhóm nổi trội" ở Khẩu thành kia, nếu họ tìm được ông chủ Lâm thì chắc chắn sẽ khoe khoang rùm beng để chọc tức chúng ta rồi. Họ cãi không lại chúng ta nên chỉ biết chơi chiêu đó."
"Đến bây giờ, trên mạng bên Khẩu thành cũng không có động tĩnh gì, chắc là cũng chưa có ai tìm được ông chủ Lâm.”
"Đứa bạn ở Khẩu thành của tôi nói khách hàng bên thành phố bọn họ đã và đang tổ chức nhân lực đi tìm ông chủ Lâm rồi. Hiện giờ vẫn chưa có tin tức gì."
"Cũng một ngày rồi đấy! Buổi tối chúng ta lại đi tìm lần nữa, nếu vẫn không tìm được người ở Giang Đông thì đi Khẩu thành sát vách xem sao."
"Tuần trước ông chủ Lâm hot như vậy, lúc dọn hàng còn phải nhờ vệ sĩ hỗ trợ. Mọi người nghĩ với tính cách của cậu ấy thì tuần này vẫn đi bày quầy bán hàng ở đó nữa chắc?"
"Thế thì đành bó tay! Lúc đó, tôi lên mạng lướt thấy hot search kia đã có dự cảm chẳng lành rồi nhưng suy cho cùng vẫn không cản nổi. Đám người Khẩu thành kia khoe mẽ lợi hại dã man!"
Thật ra thì với tư cách là khách hàng ruột ở Giang Đông, bọn họ đã có suy đoán đại khái về phương thức bày quầy bán hàng của Lâm Chu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận