Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 799. Trong lòng ấm áp (1)



Chương 799. Trong lòng ấm áp (1)




"Tôi cảm thấy nếu tôi có loại ớt này, uống cháo trắng, ăn với cơm cũng được, cảm giác ăn với cái gì cũng ngon, mua cái bánh bao, thêm một muỗng ớt, đều có thể ăn ngon miệng."
"Trộn với mì sợi cũng ngon."
Mấy người chưa ăn được chỉ có thể nhìn những người vừa ăn vừa nói chuyện, đúng là sắp thèm điên lên rồi.
"Không phải, mấy người mua được rồi, thật sự không để ý đến sống chết của bọn tôi à?"
"Đúng thế, có thật sự ngon như vậy không, chia cho tôi một miếng thì tôi sẽ tin."
Nói ra lời này, người sáng suốt cũng biết người này chưa từng ăn cơm chân giò kho.
Nếu không thì sẽ không nói như vậy.
"Chia cho cậu là điều không thể, thằng nhóc cậu nghe lén vui đấy, tin tức quan trọng như vậy lại bị các cậu nghe được, nếu không đâu đến lượt các cậu xếp hàng."
Nam sinh nghe thấy lời này thì xù lông lên.
"Cái rắm, rõ ràng là tôi đi ngang qua nghe thấy, cậu ở đây nói lời ngông cuồng gì vậy?"
"Chậc, cậu cứ nói có phải các cậu đi theo lớp bọn tôi để hưởng phúc không, nếu không các cậu có thể biết được vị trí ông chủ Lâm bày hàng à?"
Người giành cơm nhiều lên, mọi người đểu có cảm giác nguy cơ.
Lúc mới bắt đầu đã qua đây xếp hàng sớm tí, đến bây giờ đã là hai tiếng đồng hồ.
Nếu như những người này đông lên, vậy thời gian mà bọn họ nỗ lực xếp hàng sẽ càng nhiều.
Cho nên giữa bọn họ có lẽ là quan hệ cạnh tranh mới đúng.
Lời này không phản bác được.
Mấy người dựa vào tin tức tìm được vị trí để xếp hàng liếc nhìn nhau, ngầm hiểu, chuẩn bị nói chuyện riêng.
Những người này quá ti tiện rồi, lại chạy đến ăn trước bọn họ, nếu không phải bọn họ có tố chất, hiện tại đã bổ nhào qua đoạt cơm.
Xem còn cười được hay không.

Cuối cùng, nữ sinh nhìn đội ngũ xếp hàng, tiếp theo là đến lượt cô, nhảy  xuống khỏi vali, nếu còn xếp hàng tiếp thì vali sẽ bị ngồi hỏng mất.
"Ông chủ Lâm, cuối cùng cũng gặp được anh rồi, anh là nam thần của phòng ký túc xá bọn em đó!"
Nữ sinh không khỏi kích động, nhảy nhót mấy cái, ngay cả cơ thể đều ấm lên.
Lâm Chu nhìn vali bên tay của nữ sinh, còn tưởng đối phương từ chỗ khác biết được tin tức cậu bày quầy bán hàng nên đặc biệt chạy qua đây.
Lập tức, âm thanh nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn.
"Cảm ơn đã yêu thích, một phần cơm chân giò kho à?"
"Vâng vâng, thêm một móng giò."
"Được." Lâm Chu xới một phần cơm, chặt bắp giò đặt lên trên phần cơm, sau đó cắt chả bì, gắp ít rau, che lấp hết cơm, mới dùng muôi vớt móng giò trong nồi.
Kết quả vớt mấy lần cũng không thấy móng giò, càng không thấy khuỷu giò đâu.
Nữ sinh đứng trước quầy hàng nhìn thấy cảnh này, biểu cảm trên mặt sa sút với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
"A? Em không xui xẻo đến vậy chứ?"
Đến lượt cô thì hết móng giò rồi?
Nữ sinh không tin, nhìn chằm chằm vào động tác của Lâm Chu.
Mãi đến khi chẳng nhìn thấy móng giò nào thì mới chết tâm.
"Trời ơi, trời xanh, đại địa, tại sao lại đối xử với tôi như vậy!"
Nữ sinh kêu rên khiến xung quanh đều rung động.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên nữ sinh.
Bạn học trước đó nhìn thấy dáng vẻ sụp đổ của cô, lòng còn sợ hãi nhìn móng giò trên hộp cơm của mình.
May mà cô có móng giò để ăn, nếu không bây giờ cô cũng sẽ khóc.
"Kiwi, cậu đừng buồn, nếu không được thì ngày mai chúng ta đến sớm hơn chút, chắc chắn sẽ có thôi."
Lúc này, bạn học an ủi trông có vẻ tái nhợt bất lực.
Mẹ nữ sinh cũng nhìn thấy cảnh này, đang muốn đi lên hỏi han con gái làm sao, lại nghĩ đến bà đang ngụy trang theo dõi, nên nhanh chóng rút lại chân đã bước lên.
Nghe thấy tiếng kêu rên có sức sống bắn ra bốn phía, có lẽ là vấn đề không lớn.
Chỉ là không cướp được móng giò mà thôi.
"Ông chủ Lâm, em mãnh liệt đề nghị anh đổi thành một người chỉ có thể chọn một phần thịt, nếu không thì không đủ ăn, ví dụ cơm chân giò, cơm móng giò, được không?"
Thấy bản thân không ăn được thì muốn đánh bay mọi người.
Nữ sinh khát vọng nhìn Lâm Chu nói.
Cô vừa nói ra lời này, vốn sắp được chú ý càng thu hút sự chú ý hơn.
Khách đang xếp hàng chưa mua được ở phía sau còn ổn.
Cảm thấy ý kiến này không tồi.
Còn những khách hàng gọi cơm chân giò kho thêm móng giò ở phía trước thì không mấy vui vẻ.
"Mấy người đến sớm chút không được à, tại sao có thể như vậy chứ, đúng không, bọn tôi mua đồ ăn dựa vào thực lực, mấy người cũng có thể mà, một phần thịt thì sao đủ ăn!"
Trộn cơm chân giò kho lên ăn, thêm móng giò hoặc là khuỷu giò rồi gặm, hòa trộn với nhau thì vui vẻ gấp bội.
Không được, không được, không thể nào!
"Ông chủ Lâm đừng nghe cô ấy nói."
"Cô nhóc được lắm, cô đang phá hỏng chuyện tốt của tôi đấy!"
"Ông chủ Lâm, tà thuyết mê hoặc người khác đấy!" Hết chương 799.



Bạn cần đăng nhập để bình luận