Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 207: Khá đấy, tao thật sự đánh giá thấp mày rồi (2)

Chương 207: Khá đấy, tao thật sự đánh giá thấp mày rồi (2)Chương 207: Khá đấy, tao thật sự đánh giá thấp mày rồi (2)
Sau khi nghe câu nói thuận miệng của người này, trong nhóm nhất thời trở nên yên tĩnh.
Nhóm người bọn họ ngày ngày tìm người, sao lại không nghĩ tới dù có người gặp được ông chủ Lâm nhưng nhất quyết giữ kín bí mật, bọn họ cũng hết cách chứ!
Nếu có người tìm được ông chủ Lâm nhưng lại sợ rò rỉ tin tức làm cả đám người đến xếp hàng giành ăn với mình, dẫn tới chính mình ăn không bõ thì chắc chắn sẽ giữ bí mật.
Nghĩ đến khả năng này, các khách hàng trong nhóm mặt mày tái mét.
Chuyện này còn khó chịu hơn giết họI
Trưởng nhóm Phương Tuấn cũng nhìn thấy tin nhắn này.
"Thế này đi, mai mốt trong nhóm có ai tìm được tin tức của ông chủ Lâm và công bố ra sẽ được thưởng 1000 tệ, tôi trả."
"Sau này ai muốn tham gia nhóm thì phải cam kết trước. Ví dụ như sẵn sàng góp sức tìm ông chủ Lâm, bỏ sức hay bỏ tiền đều được, không nhận người chỉ muốn hưởng ké tin tức."
Cao Gia Chí: "Chó nhà tôi ngày nào cũng chạy ra đường tìm người đến nỗi hai chân run lẩy bẩy. Ủng hộ trưởng nhóm, đá hết mấy người không làm mà muốn hưởng vị trí của ông chủ Lâm ra đi."
Phương Tuấn nói vô cùng có lý.
"Tôi đồng ý cách làm của trưởng nhóm. Tuy tôi không giàu có như trưởng nhóm, nhưng cũng sẵn sàng thưởng 200."
Thế là hầu hết mọi người đều đồng ý với Phương Tuấn, ủng hộ mạnh mẽ.
Chẳng ai muốn cung cấp tin tức mình vất vả lắm mới tìm được ra ngoài miễn phí. Đã thế đám người ngồi mát ăn bát vàng còn sẽ tới giành suất ăn với mình, có thánh mẫu mới làm được như thế thôi!
"Tôi không có nhiều tiền lắm, nhưng thời gian rảnh tôi đều dành để ra ngoài tìm ông chủ Lâm. Mỗi ngày tôi đi mấy chục nghìn bước, càn quét vài con phố liền."
"Tôi phát hiện tuy trong nhóm đông người nhưng không có hiệu suất mấy. Trong hai ngày này tôi sẽ lập quy tắc nhóm, lọc những người chỉ muốn ké tin tức, không góp sức cũng không góp tiền ra ngoài. Tôi hi vọng những người còn lại đầu là người thật lòng muốn tìm ông chủ Lâm. Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, muốn tìm ai mà chẳng được?"
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhóm này sẽ chẳng có ý nghĩa gì.
Ban đầu khi được giao vị trí trưởng nhóm này, anh chỉ cảm thấy chơi cho vui thôi.
Nhưng khi số người trong nhóm ngày càng tăng, loại người gì cũng có, ngược lại hiệu suất tìm người còn thấp hơn hẳn thời điểm chỉ có hơn trăm người trước kia.
Phương Tuấn thấy đa số thành viên trong nhóm đều ủng hộ anh thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Chủ yếu là anh thật sự yêu thích tay nghề của ông chủ Lâm.
Đáng ghét hơn là đám người chỉ biết lợi dụng.
Thế nên Phương Tuấn áp dụng kỹ năng quản lý công ty để quản lý nhóm này.
Không ai thích nỗ lực làm việc mà không được đền đáp.
Nhưng người ta có tay nghề nên tùy hứng, bọn họ là khách hàng cũng không có cách nào. Một là nhịn, hai là tự mình tìm người.
Nhóm mấy trăm người lại bị xóa chỉ dư lại không đầy hai trăm người, khách hàng ở lại đều không phản đối điều này.
Làm một ông chủ công ty, năng lực quản lý của Phương Tuấn không có gì phải bàn.
Bọn họ không có biện pháp bắt được ông chủ Lâm, còn sợ quá nhiều người ép buộc, ông chủ Lâm không chịu bày quầy bán nữa thì họ càng khó chịu hơn. Cuối cùng chỉ đành tự nghĩ cách.
Không thực tế chút nào. Ngày hôm sau anh đã đặt ra một loạt các quy tắc nhóm, cộng thêm thế công của tiền tài.
Đâu thể chạy đến tận nhà bắt người ta về quảng vào bếp nấu ăn được!
Đồng thời còn bố trí quản trị viên dưới quyền trưởng nhóm.
Lối suy nghĩ của các khách hàng trong cả nhóm lập tức rõ ràng.
Giải quyết xong nhóm, anh còn tìm viện trợ từ bên ngoài.
Chính là anh trai shipper trước đó giao gà rán cho anh trai cơ bắp, kết quả ăn vụng của người ta.
Nếu nói trong một thành phố, quần thể có tính lưu động và số lượng nhiều nhất thì trừ shipper cũng chỉ có giao hàng hỏa tốc.
Tính lưu động của bọn họ lớn, chạy qua lại giữa các khu dân cư trong thành phố. Nếu có thể tổ chức người tiến hành giúp đỡ chú ý vị trí quây hàng thì rất dễ dàng tìm được người.
Chỉ cần cho đủ tiền, nhờ bọn họ lúc giao đồ ăn thì chú ý giùm các quầy hàng ven đường là được.
Hơn nữa tin tức giữa các shipper rất nhạy, có thể dễ dàng tìm được tin tức mà anh muốn.
Thế là Phương Tuấn thêm anh trai shipper kia vào trong nhóm.
Người nọ vừa vào nhóm, chuyện ăn vụng gà rán của anh trai cơ bắp lần ấy lại bị người ta lôi ra nói.
Trong cả nhóm chỉ toàn là sự đồng tình của thế giới dành cho thương tổn của anh trai cơ bắp.
"Mọi người yên tâm đi, tôi đã ý thức được sai lầm của mình vô cùng sâu sắc. Sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm, mọi người đừng lo!"
Anh trai shipper không ngờ bản thân không nhịn được ăn vụng hàng giao cho khách một lần mà đã nổi danh như vậy. Đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận