Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 237: Phần thưởng nhiệm vụ tuần này (2)

Chương 237: Phần thưởng nhiệm vụ tuần này (2)Chương 237: Phần thưởng nhiệm vụ tuần này (2)
Các khách hàng nhìn xương cá ăn hết mà chưa bõ thèm, lại hít sâu mấy hơi, xương cá cũng thơm lắm đói...
Hơn bảy giờ, Lâm Chu thu quán về nhà trước khi mặt trời xuống núi.
Ngày hôm nay vẫn là một ngày không đụng phải quản lý trật tự đô thị.
Cậu đoán chừng là công lao của người quản lý trật tự đi mua cá kho cơm rượu kia.
Xem ra mấy người quản lý đó cũng không có đáng sợ như được miêu tả trên mạng.
Bọn họ cũng là người, lúc tan tâm cũng sẽ đi ăn quán ven đường.
Chẳng qua có phải ông chủ bán cá lừa cậu không nhỉ, đã bảo qua quầy cậu mua cá rồi mà chẳng thấy người đâu hết!
Lâm Chu tuyệt đối không thừa nhận mình đã bị người ta cho leo cây.
Có phải đang khinh thường cậu không hả?
Về đến nhà, việc đầu tiên Lâm Chu làm là chạy đi tắm.
Lâm Chu: III
[Chúc mừng kí chủ thu được phần thưởng nhiệm vụ: Buff bách bệnh biến mất toàn bộ trong thời hạn mười năm + kỹ năng câu cá bách phát bách trúng!
Tắm rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới, còn rửa sạch hai tay nhiều lần, xịt thêm nước hoa rồi mới ấn mở phần thưởng nhiệm vụ.
Hệ thống có ý gì thế?
Chắc chắn là do ông chủ bán cá bận rộn, nên mới không tới.
Hà hà cần chứ!
Tuy cậu không thể bách phát bách trúng, nhưng bây giờ thỉnh thoảng cũng có thể câu lên một con cá được không!
Cậu cần kỹ năng này chắc?
Kỹ năng bách phát bách trúng này là trào phúng cậu bị móm à?
Giờ chính là thời điểm để cậu rửa mối nhục xưa.
"Alo Phan Nguyên, buổi tối đi câu cá không?"
Một giây sau, Lâm Chu gọi điện cho Phan Nguyên.
Phàm là do dự một giây thôi cũng thể hiện tình yêu của cậu đối với câu cá không đủ sâu đậm.
Mấy lần trước đi câu cá cùng với Phan Nguyên, cậu cứ nhìn Phan Nguyên câu được hết con cá này đến con cá khác, còn mình thì xài hơn 20 vạn mua cần câu lại chả được gì sất.
Lúc này cậu nguyện ý gọi hệ thống là hệ thống mạnh nhất!
Hề hề hề hề.
Tuy kỹ thuật của cậu không được, nhưng cậu có thể bật hackl
Nhưng mà hôm nay, danh hiệu Vua Câu Cá cũng nên đổi sang cho người khác rồi.
Lâm Chu hận không thể ôm hệ thống hôn hít mấy cái. Đúng là hệ thống tốt của cậu mà, không thể nhìn cậu bị móm nên đầu tiên là tuyên bố nhiệm vụ bán cá, sau đó khen thưởng cậu kỹ năng câu cá.
Bị đả kích.
"Chơi luôn, đi đâu câu?”
Phan Nguyên nhiệt tình yêu câu cá giờ này đang ngồi câu rồi, nhưng không ảnh hưởng đến việc anh chấp nhận lời mời của ông chủ Lâm. "Tôi đi đâu cũng được, anh chọn chỗ đi."
Nghiêm túc mà nói Lâm Chu chỉ là một tay mơ câu cá thôi, đến cả nhập môn cũng còn chưa tính, loại chuyện này đương nhiên giao cho cần thủ thâm niên.
Phan Nguyên vô cùng thích thú việc câu cá, chuyện này cậu hiểu rõ như ban ngày.
Vòng bạn bè giống như check-in mỗi ngày vậy ấy, tất cả đều là câu cá.
"Vậy anh đến vị trí tôi đang câu đi, để tôi gửi định vị. Chỗ này hơi hẻo lánh, ở hồ chứa nước của một thôn. Anh đến cổng thôn mà không tìm thấy vị trí thì nhắn tin cho tôi, tôi đi đón anh. Đúng rồi, tiện thể mang cho tôi cục sạc dự phòng với, hình như di động của tôi sắp hết pin."
"Ok ok, lập tức đến ngay đây."
Lâm Chu không khỏi kích động, cũng lười ăn cơm tối luôn. Cậu lấy hai cái hamburger đông lạnh khỏi tủ lạnh, đặt vào lò vi sóng hâm nóng mang theo làm bữa khuya. Sau đó cậu lập tức thay quần áo, thu dọn đồ đạc đi câu cá.
Hôm nay cậu phải cho Phan Nguyên kiến thức xem cái gì gọi là Thân Câu!
Lâm Chu dựa theo vị trí Phan Nguyên gửi đến, tìm được thôn nhỏ không biết tên này.
Nếu không có bản đồ của hệ thống, cậu nghĩ mình còn lâu mới tìm được.
Cần thủ đúng kiểu chỗ nào hẻo lánh chui chỗ đó.
Thậm chí trên bản đồ còn không có vị trí chính xác của nơi này, thế mà Phan Nguyên cũng mò ra được. Đúng là khó tin.
Lâm Chu đậu SUV trên đập nước, sau đó mang theo dụng cụ đi đến hồ chứa nước.
Tần suất cậu sử dụng chiếc xe sang trọng được hệ thống thưởng kia còn không nhiều bằng xe cậu mua để đi chọn mua nguyên liệu.
Xe có không gian chứa đồ rộng rãi. Bất kể mua thức ăn hay đi câu cá đều có thể cất vào dễ dàng.
Phan Nguyên nghe được tiếng động, thấy Lâm Chu từ xa đi tới.
Lúc này, trời đã tối hẳn.
Cả khu vực này chỉ có nơi Phan Nguyên câu cá là có một ít ánh sáng. Còn lại một mảnh đen nhánh, nhìn còn hơi kinh dị.
"Anh biết tìm chỗ đấy! Rõ là hoang vu luôn. Anh lớn gan thật."
Phan Nguyên chỉ cười không nói, ý bảo Lâm Chu xem cá anh ta câu được đi.
Giỏ lưới đánh cá ngâm trong hồ, bên trong chứa đầy cá lớn, Lâm Chu thấy mà thèm.
Nghĩ đến kỹ năng mới học được, cậu thật sự không chờ kịp bắt đầu câu cá.
Ngay cả cảm giác sợ hãi vừa rồi cũng bay biến sạch sẽ.
Từ khi bị hệ thống ràng buộc đến nay, ngoài kỹ năng nấu nướng mãn cấp được cho từ đầu, kỹ năng câu cá bách phát bách trúng này là cái thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận