Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 188: Có phải tại dụng cụ này không tốt không?

Chương 188: Có phải tại dụng cụ này không tốt không?Chương 188: Có phải tại dụng cụ này không tốt không?
Trước đây nếu như trong túi có hơn trăm ngàn là cậu có thể cười tươi như hoa luôn, bây giờ trong thẻ có ít hơn một triệu thì cậu lại thấy không thuận tay.
Xem ra cậu đã bị tiền tài của hệ thống ăn mòn rồi, đến cả chút tiền kiếm được do bày quây bán hàng cũng không coi vào đâu.
Không có nhiệm vụ cả người nhẹ nhàng, cuối cùng cũng có được một ngày cuối tuần rảnh rỗi.
Lâm Chu định đến bờ hồ dưới gâm cầu Phổ La câu cá.
Lần đầu nhìn thấy nhiều cần thủ câu cá cùng một chỗ như vậy, cậu cũng nổi hứng.
Tối hôm qua mang dụng cụ câu cá đi mà không dùng được, hôm nay nhất định phải chơi cho đã.
Sau khi rời giường, Lâm Chu ăn trưa rồi cầm dụng cụ xuất phát.
Cậu đi đến nơi, đầu tiên là đỗ xe, sau đó đi xuống cầu thang của cầu Phổ La để đến bên cạnh hồ bắt đầu làm tổ.
"Bình tĩnh, đừng dọa cá của tôi nhá."
Ban ngày thấy rõ ràng hơn, toàn bộ một vòng quanh hồ đều là cần thủ, xem chừng mấy chục người liền.
"Đậu mát"
"Có chứ, đâu phải người nào cũng câu được cá đâu."
"Nhiều người như vậy, trong hồ này còn cá nữa không?"
Lâm Chu đang lẩm bẩm một mình, nào biết ngay cả bụi cỏ bên cạnh cũng có người. Cậu bỗng dưng nghe thấy tiếng đáp lại thì suýt bị dọa mất vía. Sao đám cần thủ này ai nấy đều xuất quỷ nhập thần thế.
Lâm Chu liếc mắt nhìn thoáng qua, vị trí tốt gần như đều có người chiếm rồi.
Chân tướng tàn khốc làm Lâm Chu phải trâm mặc.
"Đúng rồi, trả lời vấn đề ban nãy của cậu. Đừng thấy ở đây có nhiều người như vậy, trong số đó gần như hơn nửa người không phải đến để câu cá đâu, mà là đem mồi đến cho cá ăn."
Cần thủ: Lão thất phu nhục nhã quá thểi
Lâm Chu: "..."
Lâm Chu thấy nơi này có người thì quay đầu đi đến một cây đại thụ cạnh đó.
Xùy xùy xùy, chắc chắn cậu sẽ không bị móm!
"Anh câu đi, tôi đến bên cạnh làm tổ."
Nếu ngày hôm nay cậu không câu được cá, chẳng phải cũng là một trong những người tới để cho cá ăn à?
Thời tiết tháng chín vẫn nóng lắm, không tìm chỗ nào râm đứng thì chắc sẽ cháy nắng mất.
Phải có kiên nhẫn!
Lâm Chu tự nói với mình chuyện này rất bình thường.
Mười phút trôi qua, mặt nước im phăng phắc không có một chút động tĩnh nào.
Lâm Chu móc mồi xong rồi bắt đầu câu cá.
Người ta câu cá đều là tốn mấy tiếng, ngồi im đó chờ đợi.
Trời nóng như vậy mà vẫn có nhiều cần thủ đến câu cá, không sợ nóng hay sao hả trời.
Sau đó một tiếng trôi qua.
Mặt nước bình tĩnh giống như cậu chưa quăng dây xuống bao giờ vậy.
Không khoa học mà, ông chủ tiệm bán đồ câu cá có nói mồi câu cá này tốt vô cùng, cá chạy theo từng đàn, sao giờ lại không nhúc nhích gì thế. Hay chỗ này không ổn nhỉ?
Kiên nhẫn thêm chút nữa, nếu vẫn không có cá thì đổi chỗ vậy.
Nơi này không có ai ngồi, chắc chắn là do không có cái
Ba tiếng trôi qua.
Lâm Chu cảm giác mình sắp phơi đến tan chảy luôn rồi mà chẳng có con cá nào cắn câu hết, đến cả một con cá bột cũng không!
Nhất định là vị trí này không được.
Cậu đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi sang nơi khác.
Lúc này, cần thủ bên cạnh cất tiếng nói.
"Đúng, chính là như hành vi của cậu đó. Lúc cần thủ bị móm đều cần phải vãn hồi tôn nghiêm, đổi chỗ quăng dây. Nhưng một con cũng không câu được, trái lại còn cho cá ăn no. Cho nên nhiều người câu cá như vậy nhưng vẫn có rất nhiều cá."
Lâm Chu: "...'
Động tác đứng dậy của cậu cứng đờ, tiếp tục đổi chỗ cũng không được mà ngồi trở lại cũng không xong, mặt đen như đít nồi.
"Người anh em à, cảm ơn anh vì đã giải thích nghi hoặc cho tôi. Chỉ là tôi ngồi lâu thấy hơi tê mông nên đổi tư thế mà thôi."
Lâm Chu nói xong cũng nghe thấy bên cạnh truyền đến một tràng tiếng cười.
Sau đó cậu giả vờ như không nghe thấy.
Cậu dám cá rằng vị này chẳng có mống bạn nào đâu!
Lại thêm một tiếng nữa trôi qua.
Lâm Chu nhìn thùng nước không con cá nào, rơi vào trầm tư.
Không đúng nha, không phải anh trai cầm cá đổi hamburger ngày đó bảo trong hồ có nhiều cá, rất ít khi bị móm mà?
Cũng không biết anh trai kia có ở đây hay không, để cậu hỏi thăm một chút.
Trước khi ra cửa cậu đã nói năng hùng hồn với quản gia là đi câu cá, khi nào về sẽ mang cá chia cho bọn họ rồi.
Nếu như cậu không mang con nào về, chẳng phải sẽ mất mặt lắm à?
Mấy người quản gia tan tâm giờ nào ta?
Năm giờ hay là sáu giờ?
Cậu không chú ý cho lắm!
Đột nhiên gửi tin nhắn hỏi người ta mấy giờ tan tâm cũng không hay lắm nhỉ?
Vẫn là đợi đến đêm hãng về cho ổn thỏa.
Lâm Chu thẫn thờ nhìn mặt hồ phẳng lặng, cậu rất nghiêm túc, ngay cả điện thoại cũng không chơi, tập trung tinh thân chờ cá mắc câu.
Sao lại không câu được gì thế.
Có phải dụng cụ này không tốt không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Diệu Ly

Cấp 7

2 ngày trước

Hóng chương mới