Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 247: Cậu thê ngày mai có đánh chết cậu cũng không đi câu nữa! (2)

Chương 247: Cậu thê ngày mai có đánh chết cậu cũng không đi câu nữa! (2)Chương 247: Cậu thê ngày mai có đánh chết cậu cũng không đi câu nữa! (2)
Thế nên hôm qua anh gặp được Lâm Chu đã mua tổng cộng hơn 100 cái bánh cuốn thịt kho.
Anh đủ ăn rồi, không cần nóng vội nữa. Nhưng Tiểu Vương bên cạnh thì vô cùng sốt ruột.
"Làm sao đây? Còn chưa hết giờ làm nữa. Ông chủ Lâm đã bày quầy rồi, tôi thấy trong nhóm có rất nhiều người đăng ảnh đang chờ ở ngôi chùa kia."
"Ngẫm lại cứ là lạ! Bọn họ không ai đi làm hết hả?"
Sáng thứ ba, không phải mọi người nên đi làm à?
Tiểu Vương lẩm bẩm hồi lâu, thấy Văn Nam không nói tiếng nào, ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi, chỉ tập trung làm việc, trên mặt anh chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi.
"Không phải chứ, anh không sốt ruột chút nào à?"
Văn Nam ngừng gõ chữ, quay đầu nhìn Tiểu Vương: "Sáng nay tôi mang cho anh hai cái bánh cuốn thịt kho rồi mà. Sao anh còn nóng lòng muốn ăn như thế?"
Sau khi đông lạnh, bánh cuốn thịt kho được hâm nóng trong lò vi sóng có mùi vị không khác hôm qua là bao.
"Chính vì nếm được mùi vị nên tôi mới càng sốt ruột đấy! Tôi chưa từng ăn bánh cuốn thịt kho nào ngon như vậy. Hai cái không đủ đô, tôi muốn ăn ba cái!"
"Được rồi, anh đi nhanh về nhanh."
Văn Nam: '...'
"Không được, 10 giờ rưỡi rồi, tôi phải nhanh chân đến giành chỗ. Tôi nói với ông chủ thấy trong người không khỏe, xin nghỉ vài tiếng đi khám bệnh mới được."
Văn Nam xua tay, tiếp tục làm việc. Sáng nay anh đi ngang cửa tiệm bán bữa sáng, ăn một bát súp cay Hà Nam, kết hợp với hai cái bánh cuốn thịt kho, khỏi phải bàn ngon tới cỡ nào.
Tiểu Vương: III
Anh ta xin nghỉ xong thì chạy thẳng đến chùa XX. ...
Văn Nam rất thỏa mãn, không lo phải đi xếp hàng nữa.
Tiểu Vương nhìn Văn Nam không có phản ứng gì, cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng vì ý nghĩ nóng ruột đi mua bánh cuốn thịt kho chiếm thế thượng phong nên anh ta không kịp nghĩ gì khác, ôm bụng chạy vội vào phòng làm việc của ông chủ.
Bánh cuốn thịt kho bọc trong giấy dầu, cùng được hâm nóng nên hơi nước không lọt vào bên trong. Thông qua quá trình hâm nóng, hương vị của tất cả thành phần hòa quyện tốt hơn, ăn ngon vô cùng.
Khách hành hương quỳ trên bồ đoàn bên cạnh thấy vậy thì trừng to mắt, quên luôn phải đứng dậy.
"Cầu Phật Tổ phù hộ con trúng thưởng. Con không cầu nhiều, 1 triệu là được rồi ạ!"
Khách hàng đầu tiên dập đầu ba cái trước tượng Phật, sau đó móc vé cào trúng thưởng từ trong túi ra, lại lấy thẻ căn cước của mình khỏi ví tiền, không nói hai lời bắt đầu cào.
Bên kia, trước cổng chùa, các khách hàng đến chờ từ sớm đang nhớ đến chuyện hôm qua Văn Nam nhắn trong nhóm rằng chùa rất linh nghiệm. Bọn họ thấy vẫn còn sớm nên đến cửa hàng bán vé số gần đó mua cả tá vé cào trúng thưởng rồi đi vào chùa.
Đù mía?
(ý chỉ người không ham cầu tình duyên, chỉ cầu được giàu có)
Một lúc sau, anh ta quay lại với hàng tá vé cào trúng thưởng trên tay.
Người đi đường xưa nay chưa từng thấy hành động này lập tức giật thót, sau đó sực tỉnh bèn lấy điện thoại ra, mở phần mềm bản đồ tìm cửa hàng bán vé số gần đó. Ngay cả người dâng hương đi ngang qua thấy cảnh này cũng không nhịn được dừng chân, đứng bên cạnh quan sát.
Đi qua điện Nhân Duyên ba lần vẫn không vào, nhưng quỳ mãi không dậy trong điện Thần Tài, chính là nói một màn này.
Vậy cũng được à?
(ý chỉ người không ham cầu tình duyên, chỉ câu được giàu có)
Khi có người thứ hai mua vé cào trúng thưởng ở hiện trường, người thứ ba, thứ tư cũng lần lượt xuất hiện.
Hay thật! Cầu tài không thể chỉ nói miệng mà còn phải hành động nữa cơI
Chẳng hạn như dùng thẻ căn cước cào vé số trúng thưởng trước mặt Thần Tài!
"Nghe bạn tôi nói chùa này rất linh, xem ra đúng là nổi tiếng lắm, nhiều người đến thật."
Khách hành hương vừa đến điện Thần Tài kinh ngạc nhìn mọi người xếp hàng dài chờ dâng hương.
"Đông người quá đi, còn phải xếp hàng nữa."
"Thế này là anh không hiểu rồi! Hôm qua có người đến bái Phật, nguyện vọng thành hiện thực ngay tại chỗ. Thần bí như vậy, thà tin là có còn hơn là không!"
"Có lý, nhưng mà họ đang làm gì vậy?”
Người qua đường nhìn động tác như đang cào cái gì đó của những người đang quỳ rạp trên bồ đoàn dưới đất, không chắc lắm nên nhích đến gần hơn để nhìn kỹ hơn.
Sau đó thì thấy những người đang quỳ phía trước đều đang cào vé số trúng thưởng.
Trong cảnh tượng không hợp lẽ thường này lại ẩn chứa chút thành kính.
Tóm lại là không thể giải thích rõ ràng bằng một hai câu.
Nhưng không thể phủ nhận bọn họ động lòng rồi.
"Khó trách phải xếp hàng, hay là chúng ta cũng mua một tờ luôn đi?"
Bạn đồng hành bốn mắt nhìn nhau, lòng dạ nhảy lên điên cuồng, thế là một người xếp hàng, một người đi mua vé cào trúng thưởng.
Chờ lúc người đó mua vé cào về, đội ngũ vẫn đang xếp hàng.
"20 tệ đúng không? Tôi chuyển tiên cho anh."
"OK"
Mặc kệ vé số hay vé cào trúng thưởng, dù là bạn bè thân thiết cũng phải tính toán sổ sách rạch ròi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận