Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 816. Các anh không phát hiện có gì không đúng hả? (1)



Chương 816. Các anh không phát hiện có gì không đúng hả? (1)




“Ngay cổng Đại Thế Giới Băng Tuyết, có một anh trai bán ven đường.”
“Tính ra anh trai này thật vất vả, giọng nói còn trẻ lại hay, một người đàn ông như tôi cũng cảm thấy hay, nhưng có lẽ mỗi ngày bán gà ăn mày ở ven đường, mặt bị hun đen không thấy rõ ngũ quan, tóc cũng lộn xộn, ngược lại nhìn khá lớn tuổi.”
Nghe thấy lời nói của Tiểu Tiển, trong đầu mọi người đã tưởng tượng ra hình tượng một ông bác vất vả bày quầy hàng ở quán ven đường.
“Mùi vị này được lắm, ngày mai lại đến xem thử, nếu còn, thì ủng hộ việc làm ăn của ông bác.”
Chỉ nghe miêu tả này, trong đầu mọi người đã tưởng tượng hình tượng một ông bác.
“Tôi cảm thấy là một anh trai, nghe giọng nói không giống ông bác.”
Tiểu Tiển thật sự không cách nào khác tưởng tượng nam thần giọng trầm mê người thành một ông bác được.
“Rồi rồi rồi, bọn mày nói thì cứ nói, có thể chừa cho tao miếng thịt với được không, súc sinh mà! Tao mới ăn được có hai đũa!”
Hai con gà, Tiểu Tiển chỉ ăn hai đũa. Gà đã không còn!
Mùi thơm của gà ăn mày còn đọng lại trong miệng, lúc bắt đầu thèm ăn, cúi đầu nhìn thì gà chỉ còn lại bộ xương.
Ai có thể nhịn được sự tủi thân này chứ!
Dù sao Tiểu Tiển không thể.
“Như vậy đi, bọn bây ăn trước, tao quay lại mua thêm hai con nữa.”
Sau khi biết vị ngon của gà ăn mày, Tiểu Tiển cảm thấy lúc này anh ta đối mặt với gà ăn mày bị cướp hết còn có thể duy trì bình tĩnh, không nổi điên, chỉ là muốn đi mua hai con nữa, thật là con người tính cách siêu tốt.
“À, mày đã mua hai con rồi, sao làm phiền mày hoài được, vẫn để tao mua cho, nói cho tao biết chỗ đó ở đâu đi.”
Lâm Nhất ăn khá nhiều tao nhã lau miệng nói.
Biểu cảm cũng là chưa đủ đã.
Gà ăn mày này được quá nhỉ.
Phân lượng một con gà không lớn lắm.
Một người đàn ông trưởng thành có thể ăn hết một con.
Sáu người chia hai con, nói thật vốn không đủ ăn. Một người hai miếng đã ăn xong rồi.
Hiện tại nút thèm ăn của mọi người đều được bật lên.
Theo lý thuyết bọn họ có thể ăn thỏa thích. Nhưng có gà ăn mày ở trước mặt, nhìn món kho, món xào trên bàn thật sự không thèm ăn tí nào.
Trước đó cảm thấy mấy món này tàm tạm, nhưng có con gà ăn mày này rồi, thật sự là sắc hương vị không lấy được cái nào.
Hơn nữa hiện tại mới vừa ăn gà ăn mày, trong miệng còn lưu lại mùi thịt gà, ăn món khác cứ cảm thấy đang làm khó mình.
“Tao cảm giác liên hoan hay không thật ra cũng không quan trọng lắm, chúng ta ăn no trước rồi nói.”
“Đúng đúng đúng, chúng ta cùng đi đi.”
Vừa nghe Tiểu Tiển còn muốn đi mua gà ăn mày, mấy bạn thân còn lại đều ngồi không yên. Tất cả mọi người còn thèm nè.
Tiểu Tiển:...
“Được đó, chúng ta cùng đi.”
Biết tất cả mọi người chưa ăn đủ, Tiểu Tiển gật đầu, mọi người cùng nhau thu dọn đồ, chuẩn bị xuất phát.
Đợi đến khi bọn họ đến trước quầy hàng của Lâm Chu.
Đám người Lâm Nhất nhìn dáng vẻ Lâm Chu, cũng không khỏi cảm khái bày quầy hàng ven đường vất vả.
“Ông chủ, gà ăn mày còn không? Lấy sáu con.”
Lâm Chu: “Có, phải chờ.”
Lò trước 20 con gà ăn mày đã bán xong rồi, đợt gà ăn mày tiếp theo còn trong bếp lò đang nướng. Tối thiểu còn phải nướng một tiếng mới được.
“Được rồi, vậy phải đợi bao lâu?”
Mấy người vừa mới nếm thử vị ngon của gà ăn mày, lúc này nghe thấy phải đợi, cũng vô cùng có kiên nhẫn.
“Một tiếng đó.”
Lâm Chu nói xong thời gian, đám người Tiểu Tiển liền đứng bên cạnh quầy hàng chờ.
Mọi người ngồi xổm bên cạnh vỉa hè. Sáu người ngồi thành một hàng.
Lâm Chu đứng ở sau quầy hàng, chỉ có thể nhìn thấy một hàng đầu tròn tròn. Trong đó có một cái đầu rẽ ngôi rõ ràng, chắc hơi phiền não đến hói đầu.
Đám người Lâm Nhất ở trước mặt ông chủ không tiện thảo luận hình tượng của người ta.
Trong nhóm riêng tư, tin nhắn bay loạn xạ.
“Tiểu Tiển hình dung cực kỳ đúng, nghe giọng của ông chủ này hơn hai tuổi, nhưng trông giống bốn mươi.”
“Khẳng định là sư phụ già rồi!”
Lâm Nhất cực kỳ khẳng định nói.
Sau đó không đợi mọi người hỏi, anh ta bấm điện thoại, đánh chữ tung bay.
“Nghĩ thử xem gà ăn mày vừa rồi ăn ngon cỡ nào, đây cũng không phải món ăn quá đơn giản đúng không.”
“Ông chủ làm ngon như thế, khẳng định đã làm thời gian rất dài, nói không chừng nghiên cứu gà ăn mày rất lâu mới có thể làm ngon được vậy, người có tay nghề này, làm sao cũng phải trên năm mươi tuổi.”
“Chắc là tông giọng trời sinh, có người có giọng nói như thế, đến già vẫn như vậy.”
Lâm Nhất phân tích có lý. Mấy người còn lại đều bị thuyết phục.
“Chắc là ông chủ không sinh ở thời đại tốt, nếu sống ở hiện tại, cách nướng này giọng nói này đều có thể nổi tiếng, ở trên mạng giấu mặt, dựa vào giọng nói livestream cũng có thể kiếm nhiều tiền.”
“Làm sao cần vất vả bày quầy hàng khắp nơi như vậy, phơi gió phơi sương, rất cực khổ.” Hết chương 816.



Bạn cần đăng nhập để bình luận