Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 506: Bày vẽ cả buổi trời, hóa ra là vì chuyện này à! (2)

Chương 506: Bày vẽ cả buổi trời, hóa ra là vì chuyện này à! (2)Chương 506: Bày vẽ cả buổi trời, hóa ra là vì chuyện này à! (2)
"Đúng rồi, chúng ta đã tìm đại sư tính toán thời gian tổ chức hôn lễ của Minh Viễn, một ngày là 12 hoặc ngày 20 tháng sau, còn có một ngày trước tết, vẫn chưa quyết định. Hiện tại còn vấn đề khác là trên cơ bản nhóm khách khứa đều xem tin tức Minh Viễn từng ghé ăn bò bít tết chỗ cháu, hỏi thăm ra chúng ta quen biết nhau. Ai cũng hỏi có phải tiệc cưới mời cháu đến phụ trách đứng bếp chính không. Tuần nào cháu cũng phải bày quầy bán hàng, có lẽ không có thời gian. Chú định đến lúc đó mời cháu đến dự hôn lễ là được, sẽ mời nhóm đầu bếp khác. Việc chuẩn bị bữa tiệc quá vất vả."
Con cháu trong nhà cực nhọc, đương nhiên ông sẽ đau lòng.
Trương Kiến Quân không nỡ để Lâm Chu vất vả chuẩn bị đồ ăn cho tiệc cưới.
Lâm Chu còn tưởng chuyện gì.
Để hai cha con phải chính thức đến tìm cậu bàn bạc.
Bày vẽ cả buổi trời, hóa ra là chuyện này à!
"Thế thì có gì đâu ạ! Anh Minh Viễn kết hôn, cháu đang lo không biết tặng quà gì. Hơn nữa, ngẫm lại kỹ càng, cháu cũng có thể xem như ông mai cho anh Minh Viễn và chị dâu, làm tiệc cưới thì có là gì."
Lâm Chu đồng ý ngay tức khắc.
Trương Minh Viễn nghe ba anh nói thế cũng gật đầu phụ hoạ.
Cả nhà chú Trương rất quan tâm chăm sóc cậu, hiếm có hàng xóm nào thân thiết với nhau như bọn họ.
Mọi người đối xử với cậu tốt như vậy, cậu còn nhìn hai người từ xem mắt đến kết hôn, cùng nhau tiến tới, giúp một chút là chuyện bao lớn đâu!
Tiệc cưới lần này để cậu hỗ trợ nấu nướng, giúp tiệc cưới càng thêm hoàn mỹ, cậu cũng cực kỳ vui vẻ.
Lâm Chu có thể cảm nhận được sự chân thành của người nhà họ.
"Cực lắm cháu ạ! Ngày tổ chức hôn lễ rất đông khách, ít nhất cũng mấy chục bàn, cháu khó có thể nấu nhiêu món cùng lúc, không được không được."
Lúc đặt tiệc cưới trước đó, Lâm Chu còn tưởng chú Trương gọi cậu đi hỗ trợ nấu nướng, không ngờ ông chỉ dẫn cậu đi thử món.
"Vậy được rồi, đến lúc đó cứ làm vậy đi, chú mời thêm nhiều đầu bếp một chút, cháu sẽ không quá mệt nhọc."
Cũng do lần anh ăn bò bít tết lên hot search kia, để mọi người đều biết đến tin tức này.
"Sẽ không vất vả lắm đâu ạ! Đến lúc đó, chú mời đội đầu bếp hỗ trợ cháu, công tác chuẩn bị đều có người làm, cháu chỉ việc bắt tay vào nấu thôi, không còn nhiều việc lắm đâu."
Những khách khứa kia muốn ăn đâu liên quan gì tới họ! Miễn là họ không thiếu ăn là được.
"Việc đó cần thiết mà. Anh thấy em rất thích câu cá, đến lúc đó mua trại cá cho em, em có thể đi câu cá bất cứ lúc nào em muốn."
"Sau đó chú sẽ bảo anh Minh Viễn của cháu cho cháu bao lì xì thật lớn, không thể để cháu bận rộn không công được."
Lâm Chu dở khóc dở cười gật đầu. Cậu còn chưa tặng quà nữa mà đã được định trước có bao lì xì rồi.
Trương Kiến Quân thấy Lâm Chu thật sự không ngại, còn vui vẻ đồng ý, trong lòng vô cùng cảm động.
Anh vừa dứt lời, Lâm Chu lập tức cảm thấy khí chất tổng tài bá đạo của Trương Minh Viễn đã quay trở lại.
Trương Minh Viễn nhanh chóng chuyển chủ đề.
Rõ ràng tuần trước cậu còn đăng ảnh đi câu cá lên vòng bạn bè.
Lâm Chu chân thành từ chối, nhưng trong mắt Trương Minh Viễn là da mặt cậu mỏng nên ngại ngùng.
"Đừng đừng đừng, bây giờ em không thích câu cá nữa rồi." Đến lúc đó anh cứ sắp xếp là được, bây giờ nói chuyện này cũng vô ích.
Gia tộc gì đây! Sao giống hệt hệ thống thết Hở một tí là tặng trang trại, vườn trái cây.
"Vậy khi nào em rảnh? Chúng ta chọn ngày."
"Em khi nào cũng được, cùng lắm thì tuân đó em không bày quầy bán hàng thôi ạ. Ngày nào em cũng bày bán rồi, thỉnh thoảng nên cho mình ngày nghỉ ấy mà."
"Được, vậy cứ thế đi."...
Buổi sáng ba người nói một vài chuyện về đám cưới, sau đó giữa trưa Lâm Chu tự mình xuống bếp, làm mấy món ăn gia đình, ba người ăn rất thỏa mãn.
Buổi chiều Trương Minh Viễn còn có công việc, cơm nước xong liền chuẩn bị rời khỏi.
Lâm Chu và chú Trương hẹn đi câu cá.
Trương Minh Viễn thấy hai người dự định đi mua cần câu, sau đó lại thương lượng đi câu cá ở đâu, cảm thấy không tin nổi việc Lâm Chu nói gần đây không thích câu cá.
Khẳng định là sợ anh tiêu xài phung phí nên ngại.
Trở lại xe anh liền gọi điện thoại cho trợ lý, liên hệ với bãi đánh bắt cá, xem thử có bãi nào tốt không mua một cái.
Trong biệt thự, Trương Minh Viễn đi rồi, ngược lại chú Trương và Lâm Chu càng tự do hơn.
Dù sao ở cùng một chỗ với giám đốc bá đạo lạnh lùng, nhiều ít vẫn khá áp lực.
Không khoa trương tới mức tự mang không khí lạnh gì đó nhưng nhiều ít vẫn bị ảnh hưởng.
"Cũng không biết Thiển Thiển mỗi ngày ở cùng một cái núi băng làm sao chịu nổi."
Bốc phốt từ ba ruột là chí mạng nhất.
Lâm Chu không nhịn được cười to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận