Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 577: Có thể trèo đến đỉnh núi, chắc không được mấy người đâu nhỉ? (2)

Chương 577: Có thể trèo đến đỉnh núi, chắc không được mấy người đâu nhỉ? (2)Chương 577: Có thể trèo đến đỉnh núi, chắc không được mấy người đâu nhỉ? (2)
"Đây, chuyên gia ẩm thực nếm thử xem."
Lâm Chu buông bát trong tay, múc một bát cháo đưa qua cho Lạc Vũ.
Lạc Vũ nghe thấy xưng hô này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó không nhịn được ngượng ngùng.
Bình thường các fan gọi như vậy còn đỡ, được ông chủ Lâm gọi như vậy nhất thời hơi ngại, có một cảm giác ngại như múa rìu qua mắt thợ.
"Ông chủ Lâm, anh kêu tôi Lạc Vũ là được rồi, tôi nào phải chuyên gia ẩm thực gì, nhiều lắm tính là người sành ăn thôi!"
Lạc Vũ cực kỳ khiêm tốn đối với việc xác định vị trí của bản thân.
Lâm Chu cười không nói lời nào, tùy ý gật đầu, hai người ngồi trên một tảng đá lớn, từng muỗng nhỏ ăn cháo hải sản.
Lạc Vũ nhìn thấy bát cháo hải sản này, phản xạ nghề nghiệp, không nhịn được mở miệng nói.
Chú ý nhiệt độ, không thể nấu hải sản quá dừ, còn phải để mùi vị của hải sản dung hòa vào cháo.
Nấu cháo khác với nấu cơm.
Không thể quá mức sền sệt, cũng không thể giống như nước trắng, tóm lại không phải chuyện một hai năm có thể nắm giữ.
Ví dụ như về màu sắc, nếu muốn nấu ra dầu gạo thì không thể nấu gạo thành dạng hồ, phải có cảm giác còn hạt nhỏ.
Tốt hay không, liếc mắt một cái đã có thể phân biệt được.
Còn có cộng thêm hải sản, rất nhiều nguyên liệu được thả vào cùng nhau thì càng phải chú ý nhiều hơn.
"Tài nghệ nấu nướng của ông chủ Lâm trước sau vẫn ổn định nha, trình độ nấu cháo không có mười năm kinh nghiệm cũng không nấu ra màu sắc này."
Anh không quan tâm người đến là ai, nhanh chóng lấy ra nước khoáng từ trong balo, ừng ực uống vào.
Tuy Lạc Vũ biết ăn nhưng không biết làm.
Lúc này chậm rãi múc một thìa cho vào trong miệng, không đợi anh thưởng thức tỉ mỉ, đã bị tiếng kêu ông chủ Lâm đột ngột dọa sợ tới mức ăn hết cháo trong thìa vào miệng, nóng đến mặt cũng đỏ lên.
Muốn cháo hải sản này đạt tới mức độ ngon, ngẫm lại sẽ rất khó.
Căn cứ suy đoán, việc bán lại của ông chủ Lâm tuần này rất có khả năng thay đổi theo từng ngày, đầu lưỡi bị bỏng, ảnh hưởng đến anh ăn cơm làm sao đây!
Ăn vào miệng vẫn là trạng thái nhiệt độ cao.
Không cần nhìn, Lạc Vũ cũng cảm giác bỏng không nhẹ, cảm giác khác thường nói không chừng phải kéo dài một hai ngày.
Cháo nóng hổi được đặt trong thùng giữ nhiệt, dọc đường đến đây, nhiệt độ cũng không thay đổi gì.
Lạc Vũ buồn bực ngẩng đầu xem ai tới lại hết hồn như vậy.
Dứt lời, người đàn ông lộ ra một nụ cười xấu xa.
"Ông chủ Lâm, hóa ra anh không phải bán lại bánh bao một tuần à, tối hôm qua tôi còn muốn đi xếp hàng mua bánh bao đó, không ngờ hôm nay đã có cháo hải sản để ăn!"
Lâm Chu thân thiết nhìn thoáng qua Lạc Vũ uống nước, sau đó mới gật đầu, chào hỏi khách hàng đang chạy tới cậu.
Không ngờ leo núi còn có thể có niềm vui bất ngờ như vậy, phải gọi là kích động vui mừng, tiếng kêu này không chỉ dọa sợ Lạc Vũ, Lâm Chu cũng không chống đỡ được, cũng may cậu không ăn cháo, không bị bỏng. "He he, địa điểm này chọn rất tốt, muốn ăn cháo còn phải đi đến đỉnh núi, tôi thấy những người đó không có mấy người có thể trèo đến đỉnh núi đâu!"
Người tới cũng là khách hàng ruột, thích tập thể dục, thường xuyên leo núi.
Núi Tần Hoàng này toàn bộ phải dựa vào sức người trèo lên mới được.
Cũng không biết những mấy khách hàng đó có thể trèo lên hay không.
Anh ta là người tập thể hình quanh năm, trèo lên cũng phải một tiếng, càng đừng nói những người đó.
Chỉ là không nhìn ra nha, thể lực của ông chủ Lâm còn khá tốt, leo núi còn gánh một thùng cháo hải sản lớn như vậy.
Cảm nhận được niềm vui xấu xa của anh ta, Lâm Chu cười bất đắc dĩ.
Trèo lên đỉnh núi ăn cháo, quả thật làm khó một bộ phận người.
Với thể lực hơn người của cậu, không ngừng nghỉ trèo lên đỉnh núi cũng cần hai ba mươi phút.
Những khách hàng không thường xuyên rèn luyện, có thể trèo đến đỉnh núi hay không cũng là một vấn đề.
"Ông chủ Lâm, cho tôi bát cháo, đợi một chút, tôi phải thông báo cho đại đội trước."
Huấn luyện viên thể hình nói xong, vui vẻ lập tức lấy điện thoại ra chụp ảnh, đăng trong vòng bạn bè, đăng trong nhóm khách hàng, tải lên app, vô cùng bận rộn.
Lạc Vũ bên cạnh che cái miệng bị thương của mình, muốn khuyên một chút, nhưng miệng đau không muốn nói chuyện, chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ này.
Dù sao anh ăn được cháo rồi, cháo của người khác, anh cũng không quản được. ...
Mới sáng sớm, một bộ phận khách hàng nhận được tin tức, ai nấy đều là người da đen chấm hỏi đầy đầu.
Ngày hôm qua không phải ông chủ Lâm còn bán bánh bao ở công viên à, sao sáng sớm hôm nay chạy đến đỉnh núi bán cháo rồi?
Sự thật thế nào cũng không quan trọng, trọng điểm là biết ông chủ Lâm bày quầy hàng ở đâu.
Một đám khách hàng sáng sớm đi làm không được, sáng sớm đi leo núi ăn cháo ông chủ Lâm làm thì được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận