Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 503: Ai có thể chịu được sự cám dỗ như vậy! (2)

Chương 503: Ai có thể chịu được sự cám dỗ như vậy! (2)Chương 503: Ai có thể chịu được sự cám dỗ như vậy! (2)
"Bầu gánh, ngày mai chúng ta diễn xong sẽ rời đi à? Không thể diễn thêm vài ngày nữa ư?"
Nghe được lời này, nhóm diễn viên đang tranh giành đồ ăn đến thích ý chợt nhớ đến gốc rạ này, nhốn nháo quay đầu nhìn về phía bầu gánh.
Dọa cho bầu gánh im lặng giấu đầu vịt đi.
"Vốn đã đặt trước ba ngày, trong quảng cáo cũng tuyên truyền như vậy. Bây giờ đổi có tạo thành ảnh hưởng gì không?”
Bầu gánh cảm thấy làm thế không hay lắm.
Nhưng câu nói tiếp theo của diễn viên làm mọi người thay đổi suy nghĩ, lộ vẻ do dự.
"Chúng ta mới nếm được mùi vị, nếu đi, há chẳng phải sẽ không ăn được nữa?"
"Có lý, tôi đang suy nghĩ đây."
Bầu gánh chạy rồi, nhóm diễn viên ở đây tranh giành càng thêm hăng hái.
Bầu gánh cảm thấy rất có lý, nhưng biểu diễn bên này năm ngày, nghĩa là lịch trình sau đó sẽ thay đổi.
Một đám người còn đang ra tay đánh nhau vì món vịt, anh ta không dám quản, chỉ đành ôm đầu vịt của mình chạy lẹ.
Chủ yếu vì hoàn cảnh hiện tại cũng không thích hợp để thảo luận.
Thế nên nhất thời ông không quyết định ngay, đắn đo suy nghĩ một lát.
Lúc này, chỉ có bảo vệ vịt của mình trước mới là chuyện chính đáng.
"Hơn nữa, hai ngày nay nghệ thuật sân khấu cực kỳ cao, chúng ta hoàn toàn có thể lấy lý do khán giả quá nhiệt tình mà biểu diễn thêm hai ngày nữa. Mỗi ngày không diễn quá nhiều vở hí kịch mà, đúng không bầu gánh?"
Đại chiến lập tức bùng nổ.
Nhưng có người giành nhiều thì có người giành ít.
Chính mình ăn xong chưa đã thèm, nhìn thấy người khác vẫn còn nhanh tay đoạt lấy nhét vào miệng.
Mỗi người đều giành được món vịt về tay.
Các diễn viên cũng không cần tranh giành món vịt.
Xem ra vẫn là mua ít rồi.
Sớm biết mùi vị ngon thế này, ông sẽ mua sạch các món vịt trên quây hàng.
Bầu gánh đứng bên ngoài, nghe tiếng rống giận và tiếng thét chói tai liên tục truyên đến từ hậu trường, sợ hãi vỗ đầu vịt của mình.
Chú ý bảo vệ cuống họng đấy!!!
Nhà họ Trương, sau khi Trương Kiến Quân nhận được tin nhắn trả lời của Lâm Chu thì lập tức gửi tin cho con trai.
Ông vỗ đầu vịt đang ôm trong ngực.
Bầu gánh thở dài thườn thượt.
"Haizl"
Cũng còn may, giữ lại một ít ban đêm nhắm rượu, đúng là quá tốt đẹp-...
Làm ông lo muốn chết rồi. ...
"Tiểu Lâm bày quầy bán hàng ở Nam Kim, ba đi bàn bạc chuyện tiệc cưới của con với thằng bé một chút. Mấy ngày ba không ở nhà, con tìm vợ con đi."
Trương Minh Viễn nhận được tin nhắn: ?2? Ủa, hôn lễ của con, chẳng phải ba nên bàn bạc với con à?
"Khụ khụ, à thì... Gần đây con cũng không bận lắm, ba đi một mình con không yên tâm. Con đi với ba vậy, trên đường còn có người chăm sóc ba."
Lần trước anh ăn món ngon do Lâm Chu làm là tuần lễ cậu bán bò bít tết kia. Lúc đó quê gần chết, đến nỗi anh có tiếng trong giới luôn.
Nhưng bò bít tết thật sự thật ngon.
Trương Minh Viễn là tổng tài bá đạo sắp kết hôn. Hiện tại, ngoại trừ ăn món ngon do Lâm Chu làm ra, anh đã không còn sở thích nào khác.
Trương Kiến Quân: ??2
Nam Kim cách đây gần như vậy, còn không cần ngồi máy bay, có gì để chăm sóc chứ?
Muốn đi ăn ké thì cứ nói thẳng đi.
Lớn già đầu rồi còn e dè xấu hổ.
Chả hề giống ông làm người thẳng thắn!
Trương Kiến Quân không thèm trả lời tin nhắn của anh, thông báo ngay tại chỗ để quản gia thu xếp hành lý.
Trương Minh Viễn rõ ràng biết đức hạnh của ba anh.
Trả lời tin nhắn của ông xong, anh không nói một lời, chỉ bảo tài xế lái xe về nhà, trên xe mới gửi tin nhắn cho vợ mình.
"Thiển Thiển, ba nói đi Nam Kim tìm Lâm Chu bàn bạc chuyện tiệc cưới của chúng ta. Bây giờ anh đang trên đường về, chuẩn bị đi với ba. Em đi không?"
Lục Thiển nhận được tin nhắn, chỉ cần nhắc tới Lâm Chu, cô lại bắt đầu chảy nước miếng.
Trước đó, vì buổi lễ đính hôn tốt đẹp, đã rất lâu cô không ăn món ngon do ông chủ Lâm làm.
Sự đau khổ này không cần nhắc nhiều.
Ngay cả bạn thân cũng nói cô là người quyết liệt.
Có thể nhịn không ăn món ngon do ông chủ Lâm làm.
Trình độ kiềm nén có thể sánh ngang ba cô ấy. Kể cả khi ông đã hút thuốc suốt mấy chục năm nhưng nói bỏ là bỏ ngay.
Lục Thiển lập tức trở thành người quyết liệt xếp thứ hai trong lòng bạn thân.
Gần đây, vì kết hôn, cô cũng nhất quyết nhịn ăn nào là bò bít tết, trứng trà.
Chỉ có thể rưng rưng nước mắt nhìn hai ba con họ Trương ăn.
Nỗi đau này ai thấu? Cô khóc gần chết.
Lục Thiển nhìn tin nhắn này, ngón tay ngo ngoe muốn trả lời.
Nhưng thấy mỡ bụng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, chỉ đành nước mắt lưng tròng từ chối lời mời này.
Cô đã kiên trì lâu như vậy, chẳng bao lâu nữa sẽ có thể mặc váy cưới và kết hôn thật hoàn mỹ.
Lúc này mà từ bỏ, mọi nỗ lực bỏ qua nhiều cơ hội ăn món ngon trước đây của cô coi như đổ sông đổ biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận