Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 416: Tôi xứng không? Tôi xứng không? (1)

Chương 416: Tôi xứng không? Tôi xứng không? (1)Chương 416: Tôi xứng không? Tôi xứng không? (1)
Nguyên miếng lớn như vậy, anh chỉ cho tôi một miếng chút xíu này thôi hả?
Lại còn không cắt dày nữa!
Phú nhị đại trừng to mắt, nhìn Lâm Chu cắt bỏ các góc cạnh của miếng thịt, kích thước của phần bò bít tết lại teo nhỏ thêm một ít.
Rồi mới bắt đầu chiên.
"3000 tệ mà anh chỉ cho tôi mỗi một miếng?"
"Không, còn một ly rượu vang nữa.....
Khóe miệng Thẩm Thừa Việt co giật.
Làm một phú nhị đại, bình thường anh ta không lo ăn không lo mặc, không cần làm việc cũng không thiếu tiền tiêu.
Thẩm Thừa Việt không thích ăn món tây cũng không nhìn ra chất lượng của thịt và rượu vang này, anh ta nhận lấy, một tay bưng bít tết, một tay cầm ly rượu vang nhựa, nhìn xung quanh lại đối diện với tâm mắt của Lâm Chu.
Đây vẫn là lần đầu cảm giác bản thân giống như người coi tiền như rác, chủ động đưa đến cửa bị người ta hố.
Không bao lâu, một suất bít tết đã chế biến xong.
Anh ta ra ngoài cũng không đeo khẩu trang, xem náo nhiệt một cái đã biến bản thân thành náo nhiệt, nếu như bị người ta đăng lên mạng, bị người khác nhận ra, chẳng phải là rất xấu hổ sao.
Nói thật, 3000 không nhiều lắm, nhưng người xem náo nhiệt chung quanh quá nhiều, ai nấy cũng nhìn anh ta như tên ngốc, làm anh ta rất ngượng ngùng.
Một tảng bít tết to cỡ bàn tay đặt trên đĩa nhựa dùng một lần, kết hợp thêm hai quả cà chua nhỏ đã được chiên, nhìn thế nào cũng không sang trọng, còn đi kèm với một ly nhựa chân cao bên trong đã được rót rượu vang.
Mỗi ngày không có gì làm thì tìm bạn gái, ăn chơi tiêu tiền khắp nơi.
"À, để tôi xem thử."
"Ngồi ở đâu?"
Trên lề đường, bít tết kết hợp với rượu vang, cũng không nhìn thấy bàn ghế.
Trước đó lúc Lâm Chu ăn bít tết thì tháo khẩu trang xuống sau đó đã đeo lên, cho nên khiến Thẩm Thừa Việt không nhìn thấy biểu cảm lúc này của cậu.
Thẩm Thừa Việt dại ra nhìn mấy tờ giấy ăn trên lề đường. Trong khoảng thời gian ngắn thậm chí hắn cũng chưa phản ứng lại.
Sau đó cậu nhìn về phía bậc thang ven đường, đôi mắt sáng lên, rút mấy tờ giấy ăn lót lên trên, làm động tác tay mời.
"Mời anh ngồi."
Lâm Chu thật sự không để ý đến chuyện bàn ghế, tìm một lượt xe ba bánh, không nhìn thấy có bàn gấp, xấu hổ nhìn thoáng qua khách hàng.
Lâm Chu thấy dáng vẻ ngây ngốc của anh ta, cũng gãi đầu.
Lúc này Thẩm Thừa Việt mới xem như phản ứng lại.
Lần nữa đặt trên lề đường, lại lót mấy tờ giấy, lúc này mới nói.
Nháy mắt cậu lấy hộp giấy qua, xé ra một miếng.
Nói xong lời này Lâm Chu lại nhìn xung quanh, thấy hộp giấy trên xe mắt nhất thời sáng ngời.
"Cái này mềm mại nè! Ngồi đi."
"Chê cứng? Vậy anh chờ tôi một chút!" Cả người anh ta đều không thoải mái.
Một suất ăn 3000 tệ đó trời. Anh kêu tôi ngồi ven đường ăn? Tôi không xứng được cho cả bàn ghế sao?
Trong lòng Thẩm Thừa Việt muốn nói gì đó, nhưng anh ta còn chưa kịp nói.
Người qua đường vây xem bên cạnh không biết người nào không nhịn bật cười.
"Phì phì!"
"Ha hat"
Ăn món tây ngồi lề đường?
Đối với người qua đường mà nói hình ảnh này cực kỳ quái dị.
Nhìn thế nào đi nữa cũng không thích hợp phối với bít tết.
Ngược lại trong tay cầm một bát mỳ kết hợp với bánh bao nữa càng tốt.
Nếu không phải bên cạnh không có camera, bọn họ còn tưởng rằng là có người đang quay phim, hoặc là quay tiết mục ngắn gì cơ.
Quả thật cười chết mất.
Nghe thấy tiếng cười này mặt Thẩm Thừa Việt tái mét.
Nhưng mắt thấy biểu cảm thành khẩn của Lâm Chu, cũng không biết anh ta nghĩ thế nào lại ngồi xuống thật.
Có thể là động tác của Lâm Chu lưu loát tự nhiên, khiến Thẩm Thừa Việt nhất thời không tìm được lời nào để phàn nàn.
Sau khi ngồi xuống Thẩm Thừa Việt càng nghĩ mặt càng đen.
Đột nhiên anh ta nhớ tới, chỗ ngồi là ven đường, tiền cũng bỏ ra rồi, phục vụ nên hưởng thụ cũng không thể thiếu. Thế cho nên không nhịn được hỏi Lâm Chu.
"Nhạc cụ diễn tấu của tôi đâu?"
Ngồi ven đường cũng thôi đi, ít nhất phải tìm lại khoản phục vụ chứ?
Thẩm Thừa Việt nói xong, thân thể Lâm Chu không nhịn được chấn động.
Sau đó.
"Xin anh chờ một lát!"
Cậu nói xong do dự xách kèn Xô-na ra.
Nhưng tay vừa mới vươn ra, Lâm Chu lại do dự giống như đang cân nhắc cái gì.
Sau đó thấy cậu nhanh chóng rút tay về.
Tiếp đó, lấy ra một chiếc mũ đội lên.
Thẩm Thừa Việt nhìn động tác của cậu cũng không có suy nghĩ gì. Nhưng lại thấy Lâm Chu mò mẫm, lấy ra một cái kính râm đeo lên.
Nhìn thấy tình hình này. Thẩm Thừa Việt khẽ gật đầu, cảm thấy cách ăn mặc này của Lâm Chu rất ngầu. Nếu lát nữa cho cậu diễn tấu anh ta cũng xem như có mặt mũi.
Nhưng ai biết Lâm Chu còn chưa xong. Kế tiếp lại lấy ra một cái khẩu trang, đầu tiên cậu cắt một cái lỗ trên khẩu trang. Sau đó mới đeo lên mặt, thay cho cái trước đó.
Cái này nhìn thế nào cũng thấy quái quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận