Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 553: Quả nhiên ông chủ Lâm vẫn là yêu bọn họ nhất! (2)

Chương 553: Quả nhiên ông chủ Lâm vẫn là yêu bọn họ nhất! (2)Chương 553: Quả nhiên ông chủ Lâm vẫn là yêu bọn họ nhất! (2)
Trời đất ơi, chuyện này vui biết mấy!
Nhóm khách hàng cũ chưa từng trải qua những ngày tháng sung túc như vậy, không thể tin không bị giới hạn số lượng, tuần này ông chủ còn mở bán mỗi tối.
Đúng là không khác gì nằm mơi
Quả nhiên ông chủ Lâm vẫn là yêu bọn họ nhất!
"Đi đi đi, cả tuần đều có là tôi yên tâm rồi. Nếu bây giờ không đi, chờ người trong trang trại ăn xong quay ra, có khi trở về sẽ tắc đường tiếp đấy!"
"Lúc đó bọn họ mới có thể chạy ra ngoài được. Tôi vừa thấy có xe kéo đến kéo xe đi, xem ra xe đỗ phía trước không ra được."
"Coi như không phí công đi một chuyến. Biết được tin tức, ngày mai có thể đến xếp hàng sớm chút."
"Đến sớm hơn biết đâu còn có thể vào trong trang trại tham quan nữa! Tôi thấy họ giết lợn rất thú vị."
Đây là đêm quẩy hết mình của nhóm khách hàng cũ ở Giang Đông.
"Phụt, nghĩ gì thế? Lấy ra làm đồ nướng cả chứ."
Khách hàng cũ là cảnh sát giao thông không ăn được đồ nướng của ông chủ Lâm thì cũng thôi, lại còn bị ép tăng ca cả đêm.
Muộn lắm rồi, ngày mai còn phải đi làm. Đến lúc đó tan làm sớm một chút, qua xếp hàng ăn đồ nướng. Khỏi phải nói, quá là hoàn mỹ.
Sau khi nhóm khách hàng cũ bị ùn tắc thấy thời gian cậu mở cửa bán thì lần lượt rời đi.
Đồng nghiệp bị anh ta gọi đến càng vô tội hơn.
"Giết lợn xong có được ăn tiệc lợn tất niên luôn hông?"
Không có chuyện đăng lên mạng.
Hình ảnh mọi người ăn uống tiệc tùng lan truyên rầm rộ. Nếu không khoe ra ngoài sẽ không thể diễn tả được tâm trạng họ vào lúc này.
Đương nhiên mọi người ngầm hiểu rõ phạm vi khoe khoang lần này, chỉ âm thầm chia sẻ trong các nhóm khách địa phương là xong.
Đến tận rạng sáng, vẫn còn rất nhiều ảnh chụp được truyền ra từ hiện trường.
Là khách hàng cũ của ông chủ Lâm, thân phận học sinh tiểu học này mang đến quá nhiều trở ngại cho bọn nhóc.
Hơn nữa, địa điểm ông chủ Lâm bày quầy bán hàng tuần này đã hoàn toàn lộ rõ. Mấy ngày kế tiếp có thể ăn được xiên nướng ông chủ Lâm làm hay không đều phải dựa vào bản lĩnh của mỗi người.
Ngay cả nhóm học sinh tiểu học hơn nửa đêm chưa ngủ cũng đang bàn tán chủ đề này.
Chưa kể đến khách hàng ở nơi khác của ông chủ Lâm, riêng khách hàng địa phương Giang Đông đã không biết bao nhiêu người.
Bình thường lúc đi học, trừ khi bọn nhóc bị ốm, làm gì còn cơ hội xin nghỉ nào khác?
Nhóm khách hàng cũ học sinh này cực kỳ vui sướng.
Bản thân các học sinh tiểu học không có thời gian và tự do đuổi theo ông chủ Lâm.
Những đứa trẻ khác muốn ăn được món ngon ông chủ làm, chỉ có thể dựa vào người nhà.
Ngoài cháu gái của Phương Tuấn, nhờ có người cậu là trưởng nhóm nên thỉnh thoảng còn có thể ăn ké được chút ít.
Lần này, vất vả lắm mới có được tin tức ông chủ Lâm đang bày quầy bán hàng ngay tại địa phương.
Cộng thêm địa điểm và thời gian ông chủ Lâm bày quầy bán hàng đều không cố định, nhóm học sinh tiểu học vốn không có cơ hội chạy theo, nói gì đến được ăn vào miệng.
"Nhưng chúng ta biết cũng có ích gì đâu! Trước đây mẹ tớ cũng biết vị trí của ông chủ Lâm, nhưng người đến xếp hàng quá đông, không đến lượt mình mua."...
Trong nhóm học sinh tiểu học, tất cả mọi người đang cân nhắc vấn đề này.
So với người lớn, những học sinh tiểu học như bọn chúng đang ở độ tuổi không thể khống chế cảm xúc, vậy mà khống chế được sự mê hoặc đối với món ngon.
Bình thường học tập bận rộn, chỉ có lúc bọn chúng rảnh rỗi mới có thể nhắc tới.
"Ba của tớ cũng nói căn bản không mua được, kêu tớ đừng suy nghĩ nữa, có cơ hội mới có thể ăn được, nhưng tớ cảm giác đây là một cơ hội."
"Mấy người lớn không đáng tin gì cả, tớ thấy việc này vẫn phải dựa vào chúng ta."
Trần Phong làm trưởng nhóm, có nhận thức cực kỳ rõ ràng với sự qua loa của ba mẹ.
Biết dựa vào ba mẹ căn bản không thể thực hiện được.
Cả ngày bận rộn công việc muốn chết, căn bản không có thời gian dẫn bọn chúng đi tìm quầy hàng của ông chủ Lâm.
Cho nên dựa vào người lớn, còn không bằng tự bọn chúng nghĩ cách.
“Tớ có một cách."
Hồ Giai Di co rút trong chăn cầm di động híp mắt đánh chữ.
Lời của cô bé vừa nói ra, trong nhóm nhất thời im lặng đều đang đợi câu tiếp theo của cô bé.
"Hồ Giai Di, cậu có cách gì cứ nói đi."
"Đúng đúng đúng, nếu có thể, chúng tớ sẽ nghe cậu."
"Có phải trường chúng ta sẽ sắp xếp du lịch mùa thu, tớ nhớ có thể bỏ phiếu cho địa điểm du lịch mùa thu đúng không?"
"Chúng ta đi tìm giáo viên đề nghị, ông chủ Lâm nổi tiếng như vậy, khẳng định giáo viên cũng muốn ăn, đến lúc đó chúng ta đi đến địa điểm bày quầy hàng của ông chủ Lâm để du lịch mùa thu không phải được rồi à!"
Hồ Giai Di nói xong, những học sinh tiểu học trong nhóm còn chưa ngủ đều sôi trào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận