Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 563: Kế hoạch không theo kịp sự thay đổi (2)

Chương 563: Kế hoạch không theo kịp sự thay đổi (2)Chương 563: Kế hoạch không theo kịp sự thay đổi (2)
"Haizl"
Hôm nay các học sinh tiểu học trải nghiệm được đầy đủ cái gì gọi là kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, rõ ràng lên kế hoạch xong mọi thứ, vẫn xuất hiện chuyện bọn chúng không cách nào xoay sở.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của bọn chúng, đến nông trường du lịch mùa thu đều là học sinh tiểu học, khẳng định chỉ làm vài hoạt động như hái trái hoặc là nhổ cỏ.
Không ngờ sau khi cộng thêm phụ huynh, lại bị sắp xếp gieo trồng rau.
Cường độ này nháy mắt trở nên khác hẳn.
Nhưng bọn chúng chỉ là một đám học sinh tiểu học, có thể có cách gì chứ.
"Không sao, dù sao chúng ta thuận lợi ăn được xiên nướng mà anh Lâm làm rồi, thật sự rất ngon, không biết lần sau khi nào mới có thể ăn được nữa."
"Không sao, có kế hoạch chúng ta lại nghĩ cách."
Những khách hàng ruột biết rõ, làm xong mọi công tác chuẩn bị, không để ông chủ Lâm lo lắng, mới có thể gia tăng tốc độ mọi người ăn xiên nướng lên cao nhất.
Cũng không cần Tiểu Bạch dẫn người dọn dẹp, các khách hàng ruột không đợi được ra tay hỗ trợ dọn dẹp bàn ghế, rác rưởi.
"Mau rửa sạch đi, lấy mâm đến thẳng sau bếp gọi món ăn."
"Cuối cùng đến lượt chúng ta rồi, làm tôi chờ muốn chết."
Ai nấy đều quen thuộc mang dụng cụ đến giếng cạnh bờ ao của nông trường bắt đầu rửa.
"Đúng đúng đúng, một lần ông chủ Lâm có thể nướng không ít xiên, rất nhanh sẽ đến lượt tôi."
Chờ những học sinh tiểu học và phụ huynh ăn uống no đủ, mọi người xếp hàng giải tán, vị trí ở hiện trường nháy mắt trống trơn.
"Hơn nữa hôm nay là cuối tuần, ngày cuối cùng của tuần này, tất cả mọi người không rõ tuần sau ông chủ Lâm đi đâu bày quầy hàng, một bữa cuối cùng không ăn được, sau này cũng không ăn được, làm sao người tới có thể không nhiều được."
"Hôm nay rất nhiều người tới, trừ những học sinh tiểu học du lịch mùa thu, còn có rất nhiều khách hàng ruột đều đến."
"Anh có ngốc không, hôm nay là cuối tuần, người tới không đông thì chừng nào mới đông?"
Ngẫm lại thấy hiện trường nhiều người chờ như vậy, mọi người không tự mình chủ động cơm no áo ấm, chậm trễ ông chủ Lâm nướng xiên thì làm sao.
"Cười chết, anh biết Tiểu Bạch của nông trường chứ, hai ngày nay anh ta không nói câu nguyên liệu gì cũng có, ăn thỏa thích nữa, vào ngày đầu tiên có người lo lắng nguyên liệu không đủ ăn, có cần giới hạn số lượng không, anh ta nói nguyên liệu đủ hết á, ha ha ha ha."
"Tôi thấy những nguyên liệu nấu ăn của nông trường cũng chỉ đủ bán một tuần, bên phía trang trại gà một ngày giết mười mấy con, còn có rất nhiều fan mua đi, cả nông trường sắp bị các fan của ông chủ Lâm ăn sạch rồi."
Các khách hàng ruột vừa rửa mâm vừa nhìn nông trường không còn dáng vẻ thu hoạch mùa vụ trước kia, cực kỳ vui vẻ.
"Cười chết, tôi thấy những đất trồng rau vốn dĩ tu quả, hiện tại đều bị nhổ sạch, ngay cả cà tím chưa kịp lớn cũng bị hái xuống cắt miếng ra nướng, có thể thấy sức mạnh của người ăn hàng lớn cỡ nào."
Lúc này Tiểu Bạch bưng một mâm nguyên liệu đi ngang qua:...
Một người ăn ba năm trăm tệ là còn ít, có người thậm chí một bữa có thể ăn hơn ngàn tệ, xiên nướng xếp thành núi, chưa bao lâu đã ăn sạch, ăn không hết còn mang đóng gói. Hiện tại chưa làm được cái gì.
Những kế hoạch này đều là anh thức bao nhiêu đêm để nghĩ ra.
Vừa nghĩ đến chuyện một loạt kế hoạch mà anh lập ra vì mùa vụ của nông trường, chuẩn bị làm một trận lớn, kết quả bị fan của ông chủ ăn sạch, anh đã muốn khóc rồi.
Chờ đợt thực phẩm tiếp theo của nông trường chín, còn không biết chờ bao lâu! Thật sự ăn được quá chứ!
Không phải chứ, sao những khách hàng của ông chủ còn ở sau lưng chê cười anh vậy!
Nguyên liệu của nông trường anh không hết mới lạ á.
"À, Tiểu Bạch!"
Mấy khách hàng ruột rửa xong mâm vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tiểu Bạch đứng phía sau bọn họ vẻ mặt trầm tư, nhất thời hoảng sợ.
Trong nông trường vào buổi tối tuy khắp nơi đều là ánh đèn, nhưng phía dưới đèn đường chợt có một người đứng, nếu không chuẩn bị tâm lý vẫn rất khủng bố.
"Chào các anh, muốn đi phòng bếp gọi món không? Cùng đi đi."
Tiểu Bạch cũng không để ý lời nói vừa rồi của bọn họ, cười kêu bọn họ đi vào phòng bếp gọi món.
Những người này đều là khách hàng trung thành của ông chủ, anh nên giúp ông chủ duy trì.
"Đi đi đi, Tiểu Bạch, còn cật gà không, cái đó nướng cũng ngon lắm."
"Cái đó hết rồi, phải tới sớm mới được."
Tiểu Bạch trả lời cực kỳ rõ ràng.
Trước kia không làm đồ nướng không rõ lắm, không ngờ khá nhiều người gọi những bộ phận đặc biệt, mỗi ngày bị hỏi nhiều nhất chính là mấy bộ phận như thận dê, cật gà còn không.
"Tôi đến đã gọi là sớm rồi, buổi sáng đã tới, nhưng số phía trước đều bị những học sinh du lịch mùa thu đặt."
"Đúng, bọn họ là hẹn trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận