Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 417: Tôi xứng không? Tôi xứng không? (2)

Chương 417: Tôi xứng không? Tôi xứng không? (2)Chương 417: Tôi xứng không? Tôi xứng không? (2)
Thẩm Thừa Việt thật sự không nhịn được nữa.
“Anh làm gì vậy?”
Lâm Chu không trả lời anh ta, sau khi làm xong chuỗi hành động này thì vươn tay ra.
Một nhạc cụ xuất hiện trong tay cậu.
"Ồ, kèn Xô-na..."
Sau khi Thẩm Thừa Việt nhìn thấy kèn Xô-na cũng hiểu ra, chả trách hèn chỉ lại cắt một cái lỗ, nếu không làm sao thổi.
Nhưng giây tiếp theo, cả người vèo một cái đứng lên.
“Nè nè nè, không đúng, không đúng!"
Lâm Chu không quan tâm anh ta, lập tức đưa kèn Xô-na tới bên miệng.
Sao lại là kèn Xô-na? Không phải chứ, sao lại lấy kèn Xô-na ra?
Có ai ăn bít tết nghe kèn Xô-na không trời? Thẩm Thừa Việt lập tức tức giận.
"Nhạc cụ diễn tấu là dùng kèn Xô-na diễn tấu cho tôi á?"
Cái này có ý gì?
“Anh đợi một lát, anh đợi một lát!"
Thẩm Thừa Việt choáng váng.
"Tôi xin gửi đến bài Song of the Phoenix vui nhộn tặng cho anh!"
Sắc mặt Thẩm Thừa Việt đỏ lên hô to.
Nhưng giây tiếp theo.
"Đừng, đừng!"
Dùng mọi ánh mắt đổ dồn để hình dung cũng không quá.
Trong khoảnh khắc này, Thẩm Thừa Việt một tay bưng bít tết, một tay cầm rượu vang. Cả người ngây ra như phỗng, triệt để trợn tròn mắt.
Tiếng kèn Xô-na du dương truyền đến. Trong nhất thời thu hút những ánh mắt xung quanh.
Nói xong, Lâm Chu bắt đầu diễn tấu, một tiếng kèn Xô-na du dương lập tức vang vọng bốn phía.
Thẩm Thừa Việt không thể không thừa nhận Lâm Chu thổi kèn Xô-na rất êm tai. Giai điệu uyển chuyển du dương, kéo dài không dứt.
"Ai yo, trên đường cái ăn bít tết kết hợp với kèn Xô-na? Đây là phong cách hả?"
Nếu biết trước nhạc cụ diễn tấu lại là kèn Xô-na, đánh chết anh ta cũng không yêu cầu diễn tấu gì đó.
Sớm biết thế đã hỏi thử nhạc cụ diễn tấu là gì rồi.
Cảm giác xấu hổ này khiến mặt Thẩm Thừa Việt đỏ như sắp nhỏ máu. Lúc này anh ta hối hận không kịp.
Nhưng điều khiến Thẩm Thừa Việt muốn chết còn ở phía sau kìa.
Nhưng khi tiếng kèn Xô-na đi kèm với những ánh mắt nhìn chăm chú.
"Ai? Tiếng kèn Xô-na ai diễn tấu, tôi sắp không nhịn được muốn nằm xuống rồi."
"Ha ha ha, cười chết tôi, người này ăn bít tết được diễn tấu nhạc cụ, mấu chốt còn là kèn Xô-nal"
"Ôi mẹ ơi, con người đầu năm nay đã tiến hóa tới trình độ này rồi hả? Là kéo đàn vi-ô-lông quá tay, hay biết đàn piano khó nghe?”
Âm thanh của người qua đường lần lượt truyền đến. Mấu chốt là truyên đến cũng truyền đến rồi.
Mấy người này tò mò đi qua.
Lâm Chu không phải trọng điểm bị vây kín. Vì ánh mắt của mọi người đều nhìn qua Thẩm Thừa Việt.
Thời điểm này rốt cuộc Thẩm Thừa Việt không nhịn nổi nữa.
Cúi đầu rụt cổ bắt đầu giả vờ làm đà điểu.
Hắn gấp gáp đi hai bước, muốn trốn tránh ánh mắt của người qua đường.
Nhưng Lâm Chu sao có thể cách khách hàng quá xa, liền theo sát hai bước.
Thẩm Thừa Việt đỏ mặt đổi một phương hướng khác. Lâm Chu lại đi theo.
Lúc này hai mắt Thẩm Thừa Việt dại ra, run rẩy nhìn Lâm Chu.
Anh ta hối hận rồi.
Trong đầu hò hét một trận.
"Tôi ăn bít tết gì chứ, tại sao tôi muốn ăn bít tết! Cũng không phải, tại sao tôi phải ăn bít tết ở quán ven đường? Tôi có xứng không? Tôi có xứng không? Sao tôi có thể ăn bít tết chứ!"
"Tại sao lại ăn bít tết?"
Thẩm Thừa Việt không biết tại sao, nhưng nếu có thể làm lại, anh ta tuyệt đối sẽ không chọn bít tết!
Lâm Chu ở bên cạnh thổi hứng khởi. Khỏi phải nói, nhiều người cổ động như vậy, cậu thổi còn hăng hái hơn ở nhà.
Cậu vốn cho rằng sẽ rất xấu hổ nhưng lúc cậu đội mũ đeo kính râm rồi thì vẫn ổn.
Thẩm Thừa Việt cầm bít tết rượu vang, nhìn Lâm Chu diễn tấu ở bên cạnh, thân thể vừa lắc lư theo điệu nhạc, anh ta đi qua trái, tiếng nhạc truyền đến từ bên trái.
Anh ta đi qua phải, tiếng nhạc truyền đến từ bên phải.
Nhất là tiếng nhạc còn đi kèm với tiếng hi hi ha ha, nói cười của người qua đường vây xem xung quanh.
Thẩm Thừa Việt không nhịn được cầu xin: "Anh trai à, anh đừng thổi nữa, trả tiền ở đâu, tôi trả tiền còn không được saol"
Lâm Chu đắm chìm trong khúc nhạc của kèn Xô-na, thổi cực kỳ trầm mê, nhắm mắt lại, tiếng nhạc quá lớn căn bản không nghe thấy lời của Thẩm Thừa Việt.
Thẩm Thừa Việt thấy Lâm Chu không ngừng lại, nhìn bít tết trong tay, chỉ muốn ném đi rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Nhưng hắn còn chưa trả tiền, chung quanh nhiều người đang nhìn như vậy, hắn sợ lên bản tin.
Cuối cùng tàn nhẫn nói: "Anh trai à, tôi ăn là được chứ gì, tôi ăn xong thì anh đừng thổi nữa!"
Vì thế Thẩm Thừa Việt bưng đĩa lên gặm miếng bít tết trên đó dưới ánh mắt nhìn chăm chú của những người qua đường.
Bít tết không lớn, anh ta cắn một cái, dùng sức nhét vào miệng, đúng là một miếng nhét hết vào.
Sau đó cầm cái đĩa trống lầm bầm gì đó với Lâm Chu nhưng miệng nhét quá đầy, căn bản không nghe rõ.
Cách ăn không câu nệ tiểu tiết như thế kết hợp với tiếng kèn Xô-na bên cạnh càng tăng thêm sức mạnh, cực kỳ xứng đôi. Khiến quần chúng vây xem nhìn đến choáng váng, sao một chàng trai đang yên đang lành bị ép thành như vậy rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận