Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 673: Ông chủ Lâm kinh khủng đến thế luôn! (1)

Chương 673: Ông chủ Lâm kinh khủng đến thế luôn! (1)Chương 673: Ông chủ Lâm kinh khủng đến thế luôn! (1)
Các khách hàng ruột phía nam nhận được tin đã vội vàng hấp tấp bắt đầu tổ đội đi tới Bạch Hà.
Không có vé máy bay đi thẳng đến Bạch Hà thì đi xung quanh thành phố Bạch Hà trước, sau khi hạ cánh thì đến Bạch Hà.
Thật sự muốn ăn quá, cách vẫn nhiều hơn khó khăn.
Hơn nữa, tuần này còn tận mấy ngày!
Hôm nay mới thứ ba, bọn họ đã nhận được tin tức vui lớn như vậy. Nên các khách hàng ruột đều hưng phấn y như ăn tết.
"A a a, Cục văn hóa du lịch Bạch Hà tôi yêu mấy anh, thật là người tốt, lân đầu tiên tôi gặp được một thành phố phát hiện ông chủ Lâm, lại bằng lòng công bố ra, tôi sẽ đặt vé đi Bạch Hà du lịch tiêu phí một phen."
"Tuy biết đây là Bạch Hà đang mượn ông chủ Lâm để tuyên truyền, nhưng vẫn cảm ơn Bạch Hà."
"Trời ạ, fan của ông chủ Lâm nhiều thật. Buổi sáng tôi xem vé máy bay đến Bạch Hà vẫn còn, giờ đã hết sạch rồi."
"Vốn tưởng rằng tất cả mọi người không có tiền, lần này chắc chắn có rất nhiều người cũng giống như tôi không ăn được canh miến ông chủ Lâm làm, không ngờ, đỗ nghèo khỉ chỉ có tôi! Tại sao tất cả mọi người nói đi là đi thết"
"Bạch Hà hồ đồ quá đi, nếu như tuần trước lúc ông chủ Lâm bán hamburger trứng cứ tuyên truyền như vậy, vậy chẳng phải chợ sáng đã nổi tiếng từ sớm rồi à, đâu cần chờ đến bây giờ."
"Đìu mé, lầu trên giàu vãi, bao máy bay có thể cho tôi một chỗ không? Tôi đứng là được."
"Đáng ghét, tôi không mua được vé, tôi muốn bao máy bay tư nhân đi Bạch Hà, có ai đi cùng không?”
Những người đi làm không đi được thì vô cùng đau khổ.
"Đi Bạch Hà lúc nào cũng được, tôi vốn đang chuẩn bị chờ đến tháng 12 khi Bạch Hà vào mùa đông, khắp nơi đều là tuyết rồi mới đi chơi một chuyến, không ngờ ông chủ Lâm vẫn còn ở Bạch Hà, vậy thì tôi phải đi ngay và luôn, ai biết tuân sau ông chủ Lâm sẽ chạy đi đâu."
"Lúc nào ông chủ Lâm trở về bày quầy bán hàng đây ta, mới hai tuân không gặp, tôi đã rất nhớ ông chủ Lâm rồi."
"Tuy tôi rảnh nhưng tôi không có tiền, vé máy bay đi Bạch Hà không rẻ tí nào, cách quá xa, lúc đến nơi còn tiền ăn uống ởđi lại nữa, thật là một con số không nhỏ."
"Khoảng cách quá xa, tuần này chúng ta chỉ có thể nhìn thôi."
Đáng ghét, tôi còn phải đi làm, cứ nhìn mọi người đi tìm ông chủ Lâm như vậy, khó chịu quá!"
Chỉ có thể trừng mắt nhìn người khác ăn món ngon ông chủ Lâm làm, chảy nước miếng.
Nói thật, đu ông chủ Lâm, nếu như ông chủ Lâm chỉ bày quầy bán hàng ở một thành phố thì còn được, tiêu hao về mặt tiền tài và thời gian cũng không lớn lắm.
Nếu như chạy đến nơi khác, hay là từ phía nam chạy tới phương bắc thì thật sự là hơn phân nửa fan đều không đu nổi.
"Vốn dĩ thấy ông chủ Lâm quay về Giang Đông bày quầy bán hàng, tôi còn đang vui vẻ đây, không ngờ thoáng cái đã chạy đi rồi. Người Giang Đông chúng tôi gào khóc đòi ăn mỗi ngày mong mỏi ông chủ Lâm trở về."
Trận vui vẻ điên cuồng này không chỉ có mỗi người Bạch Hà và các fan của ông chủ Lâm mà còn có một nhóm bạn trên mạng mới xuất hiện, bọn họ đều tag Cục văn hóa du lịch thành phố nhà mình, để cho bọn họ đi dụ ông chủ Lâm.
"Tính ra người địa phương thấy mấy việc này sẽ có cảm nghĩ gì nhỉ?"
"Tôi đã gấp muốn đi Bạch Hà tìm ông chủ Lâm lắm rồi, không nhịn nổi nữa, tôi chưa từng ăn canh miến thế này!"
"Mỗi ngày lên mạng xem ông chủ Lâm bày quầy bán hàng, vốn chỉ nghĩ ngày nào đó đi Giang Đông đu ông chủ Lâm, không ngờ ông chủ Lâm lại đổi chỗ bày quầy bán hàng, hôm nay có thể đi Bạch Hà, ngày mai có thể sẽ tới Tứ Xuyên chúng tai"
"Chứ còn gì nữa, không dám tưởng tượng ông chủ Lâm đến Tứ Xuyên chúng ta bày quầy bán hàng thì tôi sẽ hạnh phúc đến cỡ nào."
"Giá hàng ở Bạch Hà rẻ thì không nói, phục vụ cũng tốt nữa, trước kia ông chủ Lâm bày quầy bán hàng rất ít khi mang theo bàn, lần này bày quầy bán hàng ở chợ sáng Bạch Hà, các chủ quán, các ông chủ xung quanh đều miễn phí mang bàn ghế nhà mình ra cung cấp cho các khách hàng sử dụng, đến cả người xếp hàng cũng được cung cấp ghế nhựa nước nóng nữa, người địa phương làm gì được phục vụ như thế chứ!"
"Ba' ơi con cũng muốn ăn món ngon ông chủ Lâm, mọi người học Bạch Hà đi, lừa ông chủ Lâm đến Tứ Xuyên chúng ta đi!"
Em gái Tứ Xuyên Tiểu Du có thể xem như là một người sinh ra và lớn lên ở phương nam, từ nhỏ đã tràn đầy ảo tưởng đối với tuyết lớn phương bắc.
Đợt tuyên truyền này của Bạch Hà, nào là tuyết đầu mùa nào là ông chủ Lâm, đúng thật là buff chồng buff, mê hoặc người phương nam nào không thích.
Ở phương nam giữa tháng 11 vẫn là trời thu, mà ở phương bắc đã có tuyết rơi.
Điều này đối với người phương nam chính là tuyết đầu mùa đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận