Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 308: Vãi thật, anh nói đến trọng điểm rồi đấy (2)

Chương 308: Vãi thật, anh nói đến trọng điểm rồi đấy (2)Chương 308: Vãi thật, anh nói đến trọng điểm rồi đấy (2)
"Lại nói tiếp, người bạn kia của chú cũng ở Thủ Phủ Hoàng Gia, chính là bình thường thích đi câu cá, hay mất tăm mất tích lắm, chỗ nào hẻo lánh thì chạy đến chỗ đó, bình thường không tìm được người đâu, chờ sau này để chú giới thiệu cho cháu làm quen."
"Dạ vâng."
Lâm Chu và Trương Kiến Quân ngồi trong xe nói chuyện phiếm, để tài xế nhà họ Trương đưa bọn họ đi.
"Lại nói tiếp cũng hơn mười ngày chúng ta không gặp nhau rồi nhỉ."
"Không phải là do anh Minh Viễn phải đính hôn à, cháu sợ chú bận nên không đến tìm chú."
Trên mặt Trương Kiến Quân toàn là ý cười, đứa con trai độc nhất đã đính hôn, không cần lo lắng chuyện hôn nhân đại sự nữa. Bây giờ cả người ông đều thả lỏng cực kỳ, trông người cũng trẻ hơn vài tuổi.
"Tuần trước sao cháu lại chạy đi Khẩu thành bày quầy thế?"
Lâm Chu: "Cháu mua một tòa cao ốc, qua đó đi ký nhận, thuận tiện bày quầy bán hàng dưới cao ốc luôn."
Nhắc tới đề tài này, Trương Kiến Quân đột nhiên có chút một lời khó nói hết, giống như không biết nên miêu tả như thế nào vậy ấy.
Tự dưng đột ngột thế.
"Tốt lắm, cháu không biết làm ăn, đầu tư ít bất động sản cũng không tệ, không dễ thua lỗ."
Lâm Chu nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào, chậm rãi nói một câu: "Để cho thuê?"
"Sao cháu lại nghĩ đến việc mua cao ốc thế, làm đầu tư à?"
"À đâu rồi, anh Minh Viễn với chị dâu thế nào rồi ạ?"
Trương Kiến Quân: ??2
"Thì nhìn bọn họ ở chung chú cứ có cảm giác là lạ, có hơi giống với mấy tình tiết trong truyện tổng tài bá đạo yêu tôi ấy."
Có chuyện để hóng hớt rồi!
"Nói như thế nào?"
Lâm Chu nhìn vẻ mặt đó của ông, lập tức thấy hứng thú.
Trương Kiến Quân bị Lâm Chu chọc cười, lấy hạt dưa vừa cắn vừa miêu tả.
Lâm Chu lấy ít hạt dưa từ trong túi ra và đưa tới.
Hạt dưa, chính là đồ ăn vặt Lâm Chu cần mang khi câu cá, thứ tốt để giết thời gian.
"Chú nói kỹ hơn tí đi."
"Chính là, sau khi đính hôn, Thiển Thiển chạy đến công ty làm trợ lý cho Minh Viễn ấy."
Buổi tối một nhà ba người đi ăn mì lạnh, ban ngày thì đi dạo khắp nơi lớn nơi nhỏ trong Khẩu thành, hết sức nhàn nhã thảnh thơi.
Bên kia, Tê Lương Bình và ba mẹ cũng trở về từ Khẩu thành.
"Sau đó thì sao?”
Kế hoạch ban đầu là chơi một ngày thôi, kết quả ở đó đến tận ngày 2 mới và.
Lâm Chu nghe thấy lời này, mắt đều trừng lớn, cái này đâu khác gì với cốt truyện trong phim thần tượng đâu!
Cái kiểu đổi một thành phố ở vài ngày thế này, cảm giác vẫn rất thả lỏng.
Vẫn còn mua rất nhiều đặc sản bản địa. Xách bao lớn bao nhỏ về đến nhà, Tê Lương Bình mệt mỏi nằm phịch lên sô pha.
Sau đó thấy ba mẹ anh thu dọn đồ đạc, lại bật dậy hỗ trợ.
"Vừa về nhà đã thu dọn luôn rồi, ba mẹ cứ nghỉ một lát trước đi, để đó cho con, cái túi này rất nặng đó..."
Sau khi dọn dẹp xong một nhà ba người đều mệt cực kỳ, cũng không muốn nấu cơm, trực tiếp gọi đồ ăn bên ngoài.
"Haizz, tuần này không có mì lạnh để ăn."
Bụng vừa đói cái mà mùi mì lạnh xộc thẳng lên đầu, anh không nhịn được nuốt một miếng nước bọt.
Ăn vài ngày liên tục mà chẳng hề thấy ngán tí nào, vừa nghĩ đến sau này không ăn được nữa là thấy khó chịu.
Cũng không biết ông chủ Lâm có tính làm lại món đó không nhỉ.
Trong trò chơi vì để kiếm tiền cứ hay có hoạt động nối tiếp, hy vọng ông chủ Lâm có thể học hỏi, anh dám khẳng định sẽ có một nhóm lớn fans nguyện ý tiêu tiền.
Nghĩ vậy, Tê Lương Bình nhớ đến bài đăng weibo tối qua của mình, sau đó anh vội vàng ăn mì nên quên luôn.
Vừa vào weibo cái là thấy tin nhắn nổ tung, tận 99+.
"Vãi thật!"
Tề Lương Bình nhìn mình bài đăng về quây mì lạnh của ông chủ Lâm, chỉ qua một đêm đã có hơn một ngàn lượt thích, lượt bình luận còn nhiều hơn lượt tương tác, còn có một đống tin nhắn riêng và @).
Điên cuồng quá đi mất.
Cẩn thận nhìn tin nhắn riêng và bình luận, đều đang hỏi các loại vấn đề như ông chủ Lâm bày quầy bán hàng ở đâu, mì lạnh ăn ngon không.
Đã là thứ hai, anh đăng bài lúc hơn nửa đêm, rất nhiều người đều phải đến hôm sau nó hot hơn rồi thì mới nhìn thấy.
Tất cả đều đang hâm mộ anh quá may mắn.
Sau đó Tề Lương Bình còn phát hiện, mấy chục nhóm fan của ông chủ Lâm mà anh gia nhập đều chỉ là đám fan quy mô nhỏ, không có tổ chức.
Lúc này có nhóm lớn người đến lôi kéo anh.
Đếm sơ qua, có nhóm khách hàng quầy bánh bao của ông chủ Lâm, nhóm khách hàng quầy gà rán của ông chủ Lâm, nhóm khách hàng quầy bánh cuốn thịt kho của ông chủ Lâm vân vân.
Hóa ra mấy fan đó đều mạnh ai nấy làm, một quầy hàng là một nhóm à?
Là anh quá lạc hậu, không ngờ fan của một quán ven đường mà cũng giống như nhóm fan, nhóm khách hàng cũng có một đống lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận