Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 771. Bánh mè muối tiêu



Chương 771. Bánh mè muối tiêu




Bày quầy hàng không bao lâu đã có các bác trai bác gái đến.
“Thật sự có quầy bánh mè, đứa trẻ trong nhà lải nhải với tôi suốt hai ngày, mỗi ngày đòi tiền muốn ăn bánh mè, không ngờ là thật.”
“Chứ còn gì nữa, trong thung lũng này của chúng tôi còn có người đến bày quầy hàng, thật sự là không thể ngờ.”
“Chỗ chúng tôi tốt biết mấy, chỉ là giao thông không phát triển, bằng không khẳng định sẽ có nhiều người đến bán đồ.”
“Không đắt, 1 tệ một cái bánh mè, lấy tôi hai cái.”
Khách hàng ruột nhìn những người này cũng biết không có khả năng mua nhiều nữa, vì thế sau khi mua bánh mè xong thì rời khỏi.
Bằng không sau khi bọn nhỏ tan học, đông người, muốn đi cũng không được.
...
Lâm Chu bày quầy hàng ở trường học vài ngày, người cùng thôn đều quen biết cậu, gặp mặt cũng chào hỏi. Điều này khiến Lâm Chu không ngờ.
Nhìn thấy đông người, Lâm Chu cũng phát hiện dường như nông thôn bên này không có mấy người trẻ tuổi, người hơn bốn mươi đã coi như là trẻ rồi.
Ở lại trong thôn cơ bản đều là người già.
Người trẻ tuổi đều làm công bên ngoài, chỉ có ngày lễ ngày tết, trong thôn mới náo nhiệt.
Trẻ con ở trường học nhìn như không ít, nhưng đều là mấy thôn phụ cận cộng lại.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện người trong thôn ít hơn thành phố lớn rất nhiều. Cho nên không náo nhiệt nổi.
Nên Lâm Chu đến mấy ngày, tất cả mọi người đều thích ăn bánh mè, đồng thời cũng không đắt còn có thể ăn được món ngon.
Cho dù một vài người lớn tuổi ở trong thôn gặp nhau đều có thể tán gẫu vài câu, có vẻ náo nhiệt hơn bình thường.
Bọn nhỏ vừa tan học. Tiềng ồn ào sắp cuốn bay quầy hàng của Lâm Chu.
Tô Hưởng tan học phía sau vẫn có một đám tiểu đệ đi theo.
Nghĩ đến viêm màng túi, Tô Hưởng mím môi, chỉ có thể kêu đàn em giải tán trước, hôm nay cậu nhóc có việc.
Nhớ đến việc trả lại tiền, Tô Hưởng vừa ra đã chạy tới trước quầy hàng của Lâm Chu, sau đó không nhìn thấy anh trai cho tiền kia, cũng không nhìn thấy cả những người lớn đi cùng.
Tô Hưởng ngơ ngác chớp mắt. Sau đó cậu nhóc nhìn Lâm Chu.
“Ông chủ ơi, mấy anh chị kia không có ở đây ạ?”
Giờ Lâm Chu vừa nhìn thấy cậu nhóc đã nghĩ tới câu chuyện đứa trẻ này vì làm đại ca, nhặt phế liệu nuôi đàn em.
Ánh mắt nhìn đối phương cũng khác đi.
“Đi rồi.”
“Hả? Vậy họ còn trở lại không ạ?”
“Chắc là không trở lại đâu.” Lâm Chu suy nghĩ, nếu tuần sau cậu không bày quầy hàng ở đây, có lẽ Dương Nhược Ly và những người khác cũng sẽ không đến đây.
“Vậy ông chủ có quen bọn họ không ạ, em muốn trả lại tiền dẫn đường, nhiều quá, ông nội nói không thể nhận.”
Thật sự là đứa trẻ ngoan!
Lâm Chu lấy bánh mè ra khỏi bếp lò đưa qua.
“Em thử bánh mè vị muối tiêu này xem, thử mùi vị.”
Trong đầu Tô Hưởng còn đang suy nghĩ còn chuyện trả tiền, nhất thời không phản ứng lại, nhận lấy thì ăn luôn.
Sau đó nghĩ đến hôm nay bản thân không mang tiền, mặt mũi trắng bệch.
“Ông chủ ơi, hôm nay em không mang tiền.”
“Không cần tiền, anh nhờ em thử vị giúp anh, còn muốn lấy tiền thì đâu có được.”
Lâm Chu thuận miệng lừa dối, sau đó tiếp tục làm bánh mè.
Hôm nay cậu lại mò ra cách làm bánh mè mới.
Vị muối tiêu!
Cậu thử vị thấy cũng ổn, nhưng không biết mấy đứa nhỏ có thích không.
Bề ngoài của bánh mè muối tiêu khô mát, không nhiều dầu, cầm trong tay, rất nhẹ nhàng khoan khoái, giống với điểm tâm, mặt ngoài nướng vàng óng xốp giòn, phủ một vùng mè trắng.
Vừa cắn ra mùi muối tiêu bên trong nồng đậm.
Tô Hưởng không biết cái gì là muối tiêu. Nhưng cậu nhóc biết mỗi lần nhai nuốt bánh mè, trong miệng đều tỏa ra mùi thơm, vô cùng ngon.
Người Tứ Xuyên thích ăn.
Hoa tiêu mài thành bột trộn với muối chế tạo thành dầu muối tiêu, ở bên trong bánh cảm giác cho dù ăn bánh mè như thế nào đều rất dễ phối hợp.
Có thể cắt ra, bỏ đồ ăn hay thịt vào bên trong đều được.
Cũng có thể ăn ngay, vừa no lại còn thơm.
Không cay như ớt nhưng mang theo vị cay của hoa tiêu.
Là vị mà người Tứ Xuyên rất thích.
Đây là điều kiện tiên quyết để Lâm Chu làm bánh mè xốp mỡ, căn cứ khẩu vị của người địa phương, chế biến ra bánh mè mới để bán.
“Thế nào?”
Thấy Tô Hưởng ăn ngon, Lâm Chu vừa làm bánh mè vừa hỏi.
“Ngon lắm, mà hơi nhỏ ạ.”
Một cái bánh mè muối tiêu tròn tròn kích thước cỡ nắm tay, ăn mấy miếng đã hết.
Hương vị vẫn ngon, chỉ là hình như không lợi bằng mấy loại bánh mè khác.
Tô Hưởng nhỏ giọng nói ra suy nghĩ của mình.
Cậu nhóc ăn bánh mè miễn phí mà ông chủ cho, còn chê ít, lời này khiến cậu rất khó nói ra.
Nhưng ăn thử là phải nói ra suy nghĩ của bản thân cậu nhóc mà?
“Vậy bán năm hào một cái.”
Một ngày cuối cùng, Lâm Chu muốn chăm sóc cho những đứa trẻ vùng núi.
Bán một khoản bánh mè nhỏ giá rẻ, để càng nhiều đứa trẻ được ăn thử hơn. Hết chương 771.



Bạn cần đăng nhập để bình luận