Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 368: Càng đào càng thèm (2)

Chương 368: Càng đào càng thèm (2)Chương 368: Càng đào càng thèm (2)
Đây là 'cấu hình mà một quầy hàng ven đường nên có à?
Tay nghề nấu ăn ngon thì cũng thôi, vậy mà còn giàu như thết
Khó trách sáng sớm nay, phái nữ trong đội ngũ xếp hàng mua xiên que chiên đều trang điểm cầu kỳ như đang tham gia tiệc tối gì đó.
Nhìn lại bộ đồ thể thao rộng thùng thình trên người mình, hèn gì mẹ cô nói cô không có khả năng cạnh tranh. ...
Phía sau quầy hàng, Lâm Chu nhìn khách hàng hôm nay đặc biệt nhiệt tình cũng cảm thấy khó thích nghi.
"À thì, không cần nhiều người hỗ trợ thế đâu. Vẫn còn xiên que chiên, tạm thời không cần xiên thêm. Mọi người cứ chờ ăn là được."
Nhìn khách hàng thứ N gọi món xong lại muốn phụ giúp mình, Lâm Chu thật sự không biết làm sao từ chối.
"Äy, thấy ông chủ Lâm giàu như vậy còn ngày ngày ra bày quầy bán hàng cho chúng tôi ăn, tôi được chiều chuộng mà vừa mừng vừa sợ. Quan trọng là cậu còn bán quá rẻ. Nếu không làm gì đó, tôi ăn không thoải mái ấy mà."
Anh ta ở cấp bậc gì mà có thể thưởng thức món ăn trị giá không biết bao nhiêu tỉ do người giàu bán ra chứ!
Lâm Chư:...
"Haiz, nhưng tôi không ăn được. Chẳng qua nếu đó là món ông chủ Lâm bán, dù 1000 tệ tôi cũng sẵn sàng mual"
Lâm Chu bị hành động hài hước của khách hàng chọc cười, đành tự bêu rếu mình.
"Cũng không rẻ lắm đâu. Giá cả bình thường thôi mà, tôi còn bán cả bát cháo 100 tệ nữa là."
Chưa kể đến tài nghệ nấu nướng trâu bò này, chỉ bằng việc người giàu có như cậu bày quầy bán hàng cho anh ta ăn đã đủ nâng cao địa vị của anh ta rồi!
Một ông anh rút miếng khăn giấy từ quầy hàng của Lâm Chu ra nắm trong tay, vừa lau khóe mắt vừa nói.
Kể từ khi các khách hàng biết ông chủ Lâm rất giàu, đây chính là vấn đề mọi người tò mò nhất.
Nói ra ngoài, có khi người khác đều không tin. Chưa biết chừng còn cho rằng anh ta đang khoác lác.
"Có điều, ông chủ Lâm giàu thế này, tôi thấy trên mạng còn có người đăng ảnh cậu lái Bugatti. Tại sao ngày nào cậu cũng ra bày quây bán hàng vậy? Vất vả biết mấy."
Chỉ nghĩ thôi đã thấy kích động.
Dù sao, con người phải có giá trị nào đó.
"Tài nghệ nấu nướng của tôi tốt như thế, nếu nhiều người không được thưởng thức há chẳng phải đáng tiếc lắm à?"
Cậu sở hữu tài nghệ nấu nướng không ai sánh bằng do hệ thống ban tặng. Kết quả không người nào hay biết thì có ý nghĩa gì
Nghe thấy có người hỏi câu này, mọi người đều trừng to mắt, vểnh tai lên lắng nghe.
Che che giấu giấu, làm sao được nhiều người yêu thích, ngưỡng mộ đến sảng khoái được!
Chẳng hạn như lúc này.
Vì thế, hiện tại cậu bày quầy bán hàng với niềm đam mê và nhiệt huyết cháy bỏng.
Cậu hưởng thụ cảm giác hoàn thành nhiệm vụ và nhận được phần thưởng từ hệ thống. Cậu cũng yêu thích quá trình được các khách hàng săn đón.
Cậu có dũng khí thản nhiên đối diện với nội tâm của chính mình.
Nhưng lúc nên lười biếng vẫn phải lười biếng.
Lâm Chu là người rất thành thật.
Đến cả việc đóng gói cho khách hàng của cậu còn bị giành, đúng là cạn lời!
Có đôi khi khách hàng quá nhiệt tình cũng không ổn cho lắm. Lâm Chu im lặng rút bàn tay đang cầm túi đóng gói lại, âm thầm oán giận khách hàng thoạt nhìn tay chân nhanh nhẹn này.
Làm việc thì làm việc, nhưng đến cả thời gian lười biếng cũng bị mất sẽ buồn lắm đó.
"Ông chủ Lâm, tôi khóc muốn chết rồi, cậu mới là anh hùng thật sự đấy!"
"Còn phải nói, cậu có tay nghề thế này, tạo phúc cho muôn người, đúng là Lôi Phong đương đại!"
"Đừng đừng đừng, mọi người khen quá lời rồi. Nếu khen tiếp không khéo tôi thành thần luôn mất."
Nghe bọn họ càng khen càng lố, Lâm Chu vội cắt ngang.
Quá xấu hổ, thật sự xấu hổ lắm!
Muốn khen thì khen sau lưng cậu đi! Khen trước mặt thế này ai mà chịu nổi!
Lâm Chu cảm thấy hai tai mình hơi nóng lên.
Xem ra da mặt cậu vẫn chưa đủ dày!
"Ông chủ Lâm, cậu chính là thần của tôi!"
Khi khách hàng này gào lên, Lâm Chu triệt để ngượng đến co quắp đầu ngón chân xuống đất.
Cậu lặng lẽ kéo khẩu trang lên.
Hận không thể đội thêm cái mũ, giấu mình đi.
Độ hot tuần này thật sự quá cao.
Lâm Chu nhìn nhiều khách hàng vây quanh như vậy, thầm nghĩ có lẽ nên cày hết thời hạn nhiệm vụ trong hôm nay, sau đó nghỉ ngơi, hạ nhiệt một chút.
Nếu không, đông người tụ tập sẽ thu hút cảnh sát giao thông đến, rất dễ gây tắc đường.
Có khi cậu còn bị đuổi đi, không được bày quầy bán hàng nữa.
Thấy tình hình bán cả buổi mà lượng khách hàng vẫn không có dấu hiệu giảm bớt, Lâm Chu hạ quyết tâm, bảo quản gia tiếp tục đưa thêm nguyên liệu đến.
Hôm nay cậu sẽ hoàn thành nhiệm vụ rồi mới dọn hàng. ...
Khách hàng phía trước không biết.
Khách hàng đằng sau thấy xếp hàng đến hơn 12 giờ nhưng ông chủ Lâm vẫn chưa dọn hàng.
Lập tức không nhịn được hỏi thêm một câu.
Sau đó nghe được tin dữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận