Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 464: Anh trai thổi kèn Xô-na hả? (1)

Chương 464: Anh trai thổi kèn Xô-na hả? (1)Chương 464: Anh trai thổi kèn Xô-na hả? (1)
Trước mặt món ngon tuyệt đối, Vương Tử Minh cũng nói không nên lời phản đối.
10 tệ một quả trứng trà lại ăn ngon đến như vậy, đắt một chút cũng được.
Giá cả này là ở nông thôn, nói không chừng đặt trên thành phố lớn, bán càng đắt hơn.
Món ngon thì ở đâu cũng sẽ được hoan nghênh, mặc kệ giá cả đắt cỡ nào, sẽ luôn có người đến mua vì miếng ăn.
Suy cho cùng người dân xem miếng ăn là trời.
Sau khi hai ba con ăn xong mấy quả trứng trà, thì đóng gói sáu quả còn lại cùng đi đến tiệm.
Cả nhà đều khen không dứt miệng mùi vị của trứng trà.
Lúc Vương Phú Quý nhắc tới muốn về, Vương Tử Minh kéo người ở lại qua đêm, nói ngày mai ngồi xe buýt đưa ông về, còn có thể thuận tiện mua chút trứng trà ăn.
Giọng điệu của Vương Phú Quý cũng dần dần nóng nảy.
Muốn ăn chỉ có thể mua lại.
Dọc đường đi, Vương Tử Minh cứ đến một trạm lại hỏi về trứng trà, khiến Vương Phú Quý buồn bực.
Đến ngày hôm sau cùng con trai ngồi trên xe buýt quay về thôn.
Vương Phú Quý cứ như vậy ở nhà con trai ngủ một đêm.
"Ba đã nói với con rồi, là mua trên xe buýt trên trấn, lúc này còn ở trong thành phố, ở đâu ra trứng trà."
Còn cốt trứng trà thì không thể để qua đêm, nên buổi trưa lúc cả nhà ăn cơm cùng trúng trà, thì rưới nước cốt trà lên cơm nhân tiện ăn luôn.
Anh có tâm tư gì, người sáng suốt đều có thể nhìn ra.
Ngày hôm qua anh ăn hai quả trứng trà, còn lại đều chừa cho vợ và con ăn, vốn không đã nghiền.
Tối hôm qua ngủ không ngon, sáng sớm thức dậy kêu vợ trông tiệm, anh đưa ba về.
Vương Tử Minh thấy chọc ba buồn bực thì cười gượng ngậm miệng lại. Nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ,
Hôm nay đã là thứ năm, Lâm Chu nhìn mức nhiệm vụ mới hoàn thành một chút cũng không hoảng loạn, mới thứ năm, cách một tuần vẫn còn sớm.
Vương Phú Quý cũng không thấy.
Hoàn toàn nghĩ không ra, hôm qua cũng là ngồi chuyến xe này. ...
Cuối cùng đã tới trấn trên, nhìn cảnh đường phố quen thuộc, lòng Vương Tử Minh kích động, tay run rẩy, ánh mắt nhìn xung quanh tìm trứng trà.
Hiếm khi cậu có thời gian nhàn nhã như vậy còn muốn trải nghiệm thêm hai ngày.
Với hiểu biết của cậu đối với Phan Nguyên, nói cậu bày quầy hàng ở trấn Lâm Thủy, chưa chắc đối phương đến liền, nhưng nói có cá lớn, người này tuyệt đối sẽ mua vé đi suốt đêm qua đây.
Tối hôm qua cậu câu được một con cá lớn, đăng lên vòng bạn bè, Phan Nguyên trả lời ngay hỏi cậu câu ở đâu.
Khó trách trấn Lâm Thủy tên là trấn Lâm Thủy, nguồn nước rất tốt, rất nhiều cá.
Cậu còn mua lại bộ thiết bị câu cá, câu cá trong hồ trên trấn.
Lâm Chu chia sẻ định vị cho Phan Nguyên. Đối phương trả lời sẽ đến liền.
Cuộc sống chậm rãi trên trấn nhỏ thật sự khá thoải mái.
Nếu buổi tối cậu đi câu cá nữa, có thể sẽ nhìn thấy Phan Nguyên bên hồ.
Phan Nguyên không hổ là cần thủ thâm niên. Từ sau khi Lâm Chu sở hữu kỹ năng bách phát bách trúng, mỗi lần cùng nhau câu cá, Phan Nguyên tự giác thấy kỹ thuật không bằng, từ đó càng thêm si mê câu cá, tôi luyện kỹ thuật.
Thường xuyên không tìm thấy người, đi một vài nơi câu cá, điện thoại chưa chắc có tín hiệu.
Sáng sớm, theo thường lệ Lâm Chu lái xe ba bánh đi theo phía sau xe điện của Tiểu Ngô đến trạm xe.
Đến nơi đậu xe xong, liền ôm thùng giữ nhiệt đứng ở trạm chờ xe buýt đến.
Hôm nay Vương Phú Quý ngồi chính là xe buýt từ thành phố lên trấn trên.
Đấn trấn trên sau khi xuống xe, lại lần nữa đổi xe buýt quay về thôn.
Thời gian khác nhau, trạm xe khác nhau, trùng hợp chính là vậy mà để bọn họ gặp được Lâm Chu ở trạm chờ xe.
"Có thật kìa!"
Vừa nãy Vương Tử Minh còn vì ba anh nói, lần trước không phải ngồi xe buýt này mà sợ không mua được trứng trà, chuẩn bị dẫn ba xuống xe một lần nữa ngồi xe khác, đã nhìn thấy ba anh kích động vẫy tay với hai người trẻ tuổi đứng ở trạm dừng.
"Ba đã nói đừng gấp rồi, nói không chừng có thể gặp được mà, người ta bán đồ ăn trên xe buýt, khẳng định không chỉ bán trên một chiếc xe, mỗi chiếc xe đều có thể gặp được."
Vương Phú Quý nói xong, nhìn thấy con trai ngây ngốc nhìn chàng trai bán trứng trà, dáng vẻ bất động nửa ngày, kỳ quái đẩy anh.
"Người bán trứng trà đến rồi, mau đi mua đi."
Sau khi Vương Tử Minh bị đẩy một cái cũng tỉnh táo lại kêu ba anh đợi một lát.
Anh lấy điện thoại ra chụp lại một bức ảnh của Lâm Chu, sau đó lại tìm ra video món Tây kèn Xô-na đã ấn like trước đó. Cẩn thận so sánh hai bức ảnh, anh nhìn Lâm Chu ôm trứng trà bắt đầu rao dọc theo hàng ghế, chần chờ mở miệng hỏi: "Anh trai thổi kèn Xô-na hả?"
Sáng sớm, tâm trạng tốt của Lâm Chu đã xuất hiện bóng ma dưới tiếng kêu anh trai thổi kèn Xô-na.
Nụ cười ôn hòa trên khóe miệng cậu hơi cứng lại, ánh mắt nhìn vê phía Vương Tử Minh, còn có di động mà anh ta chưa kịp thu hồi, giao diện rõ ràng để ảnh chụp cậu thổi kèn Xô-na vào tuần trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận