Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 778. Có vẻ lúc này là thời cơ tốt để bày quầy bán cơm tối! (2)



Chương 778. Có vẻ lúc này là thời cơ tốt để bày quầy bán cơm tối! (2)




Tất cả khách hàng trong quán bỗng chốc đều quay đầu nhìn về phía cậu.
Nam sinh dừng bước, giải thích: “Tôi không muốn ăn trong quán cà phê đâu! Giờ tôi dọn đồ rồi về ngay đây.”
Nam sinh còn tưởng mọi người nhìn cậu vì lo cậu ăn trong quán, mùi không tản đi sẽ ảnh hưởng người khác.
Thực chất, các khách hàng còn lại không hề có ý nghĩ này.
“Là mùi của món ăn đấy à?”
“Thơm quá đi!”
“Đúng là mùi của món này, cậu mua ở đâu vậy?”
“Đây là món gì thế?”
Trước câu hỏi dồn dập của mọi người, nam sinh bối rối gãi đầu.
Hình như chuyện không như cậu nghĩ!
“Tôi mua trong ngõ nhỏ bên ngoài á.”
“Ông chủ, có thể ăn cơm trong quán không?”
Nam sinh còn chưa kịp mở miệng, nữ sinh bên cạnh bỗng cất tiếng hỏi ông chủ.
Chủ quán cà phê đang ngồi ở quầy bar.
Người trong quán đều có thể ngửi thấy mùi thơm đồ ăn, cô cũng không ngoại lệ.
“Ăn ngon lắm đấy!”
Nhóm khách hàng nhận được câu trả lời đều tò mò nhìn về phía nam sinh.
Như thể đang chờ cậu ăn ngay tại đó để xem thử mùi vị thế nào.
Đến giờ cơm, dù cà phê ngon cách mấy cũng không thể ăn thay cơm.
Ngửi được mùi thơm làm cả nhóm người đói meo.
Đúng lúc nam sinh bưng cơm chân giò kho về, lập tức biến thành tâm điểm.
Quan trọng là mọi người tò mò mùi vị đó.
Mùi thơm đồ ăn đậm đà như vậy, có thể bay vào trong tiệm cà phê từ bên ngoài cũng là thái quá.
Mấu chốt là mọi người đều bị thu hút.
Ai nấy đều trơ mắt nhìn nam sinh, đợi cậu nếm thử mùi vị.
Nếu như ngon, có lẽ bọn họ sẽ xông đi.
Hiện tại chỉ đợi nam sinh thử một miếng thôi.
Khóe miệng Sở Cuồng co giật mấy cái, do dự có nên ăn hay không.
Nhưng ăn cơm chân giò kho ở tiệm cà phê, hòa mình như vậy à?
Mùi hương cũng không tản ra ngoài được đúng không?
"Ông chủ, thật sự không sao à?"
Hai tay Sở Cuồng bưng cơm chân giò kho lên, rất đắn đo.
Vốn cậu muốn mang về ký túc xá ăn.
Bạn cùng phòng đã nghỉ phép về nhà nên trong túc xá rất yên tĩnh.
Nhưng nhìn dáng vẻ mọi người muốn cậu ăn ngay bây giờ, đúng là không kiềm được.
"Không sao không sao, mọi người đến uống cà phê, ăn cơm đều được cả."
Ánh mắt ông chủ thẳng băng nhìn chằm chằm vào cơm chân giò kho trong tay cậu, đâu còn quan tâm đến thứ khác.
Sở Cuồng hết cách, bị mọi người nhiệt tình bắt chuyện đến vị trí trung tâm quán cà phê ngồi xuống, sau đó người khác đều chạy đến bên cạnh cậu vây xem dưới sự hấp dẫn của mùi thơm đó.
Trong hộp cơm tròn trịa, mặt ngoài đều là bắp giò và móng lợn, chỉ có thể thấy loáng thoáng chút rau xanh và chả cuộn.
Còn lại đều là thịt, ngay cả cơm dưới đáy hộp cũng không thấy.
Có thêm cái móng lợn, nhiều thịt nên không đậy kín nắp hộp được, mùi thơm bay ra từ chỗ đó.
Sở Cuồng mở hộp cơm chân giò kho ra dưới ánh mắt mong đợi của mọi người.
Lập tức, mùi thơm của chân giò càng nồng đậm.
Sự kết hợp giữa mùi thơm của nước sốt và mùi vị của bắp giò tươi ngon đúng là rất thu hút người khác.
Đặc biệt là bắp giò của quầy hàng Lâm Chu luôn ở trạng thái nóng, cho nên có thể dùng từ “hương thơm bay xa mười dặm” để hình dung mùi vị.
Chỉ ngửi mùi đã khiến người ta thèm ăn, nhưng khi nhìn thấy nơi tỏa ra mùi thơm càng khiến người ta khiếp sợ.
Bề ngoài trông rất ngon miệng.
"Cơm chân giò kho này hoàn toàn khác với đồ ăn tôi đặt ăn bên ngoài, mấy người hiểu chứ, màu sắc không phải cùng một màu, cơm chân giò kho tôi đặt bên ngoài, không nói đến mùi thơm, màu sắc cứ như bản thấp của bát cơm chân giò kho này, màu nâu không hề có muốn ăn, thêm chút dưa muối, mấy người hiểu được không?"
"Đúng vậy, nhìn cơm chân giò kho này là đã thèm ăn, mập ục ục còn mềm núng nính, chỉ nhìn thôi là có thể tưởng tượng đến vị đó, bề ngoài tươi đẹp, đỏ biến thành đen còn sáng bóng."
"Chậc chậc chậc, tôi sắp không kiềm được nữa rồi!"
Sở Cuồng cầm đũa dùng một lần mở ra, bắt đầu ăn dưới ánh mắt gấp gáp của mấy người đó.
Chân giò quá lớn, hơi khó gắp lên gặm, cho nên Sở Cuồng nuốt ngụm nước bọt, kẹp cái bắp giò có cả da với thịt lên đưa vào trong miệng.
Một giây sau, cậu không kiềm lòng được mà phát ra tiếng rên rỉ khi ăn món ngon.
"Ưm~"
Nghe tiếng rên rỉ không kiềm được, mọi người càng thèm hơn.
"Sao vậy, ngon không?"
"Người anh em, nói gì đi."
Lúc này, Sở Cuồng đưa bắp giò vào miệng khiếp sợ không thốt nên lời.
Mắt vốn trợn to, lúc này còn lồi ra.
Lớp da của bắp giò vào miệng thì lập tức tan ra, vị mềm trơn như bôi dầu, mùi thơm tươi ngon, còn có tí ngọt trong lúc nhai khiến mùi vị chỉnh thể của bắp giò ngon không thể tả.
Sở Cuồng cảm nhận được vị ngon trong miệng đều không nỡ mở miệng, cứ như một khi mở miệng, vị ngon sẽ rời khỏi cậu.
Chỉ có thể kích động dùng tay để hình dung. Hết chương 778.



Bạn cần đăng nhập để bình luận