Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 309: Nói chứ, núi Thao ở đâu ta?

Chương 309: Nói chứ, núi Thao ở đâu ta?Chương 309: Nói chứ, núi Thao ở đâu ta?
Trong đó ấn tượng của anh đối với nhóm khách hàng quầy bánh bao là sâu sắc nhất, trực tiếp bỏ tiền kéo người, vô cùng chính quy, gia nhập nhóm còn phải điền tư liệu vân vân.
Anh nguyện ý cùng chung tin tức thì còn có thù lao rất dày.
Tề Lương Bình lập tức nghiêng về phía quây bánh bao nhiều hơn, không chút do dự lao vào vòng ôm của Phương Tuấn.
Đúng vậy, Phương Tuấn với tư cách là trưởng nhóm, sau khi nhận được tin tức thì trực tiếp tự đi đào người.
Mỗi đứa con của khí vận có thể tìm được vị trí của ông chủ Lâm anh đều muốn lôi kéo. Nhỡ đâu ai đó lại may mắn, sau này gặp được ông chủ Lâm tiếp thì sao?
Người làm ăn, phải chuẩn bị trước cho mọi tình huống!
"Tin tưởng tôi, anh đã đưa ra lựa chọn chính xác rồi đó. Anh kết bạn wechat đi, chúng ta chậm rãi trò chuyện."...
Chín giờ tối, lúc Lâm Chu mang cái sọt đầy cá về đến nhà, quản gia Tôn đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn cần thiết cho quầy hoành thánh.
Thời gian còn lại chính là nhào bột, băm nhân bánh.
Lại nói núi Thao ở đâu ta?
Hai xương ống heo và hai xương bò, cộng thêm thêm gừng và hành lá, ném toàn bộ vào trong nồi sắt hơn mười lít để hầm.
Cậu tắm rửa xong rồi đi ra, đầu tiên là hầm nước dùng cái đã.
Không rõ ràng lắm, Lâm Chu nghĩ còn có bản đồ hệ thống nên không để tâm cho lắm.
Xương tươi mới không có bọt máu gì, sau khi nấu sôi vớt sạch bọt là được.
12 giờ bày quầy, Lâm Chu cố ý đặt báo thức chuẩn bị trở về sớm.
Trộn đều đến khi nhân thịt đầy đặn sền sệt, lại có cả mùi hương là được.
Muốn nấu hoành thánh nhất định phải làm nhân thịt thuần, dùng nước bỏ thêm hành gừng tỏi hạt tiêu để làm nhân, ăn không thấy hành và gừng mà còn có thể khử mùi rất tốt.
Phân chia xong rồi cho thêm ít nước gia vị vào thịt băm, lấy đũa quấy đều theo một hướng, cho đến khi nước gia vị hấp thu hết rồi thì lại thêm tiếp.
Thịt heo tươi mới rửa ráy sạch sẽ, đầu tiên cắt thành khối nhỏ, rồi lấy hai con dao băm qua băm lại thịt heo cho thành thịt băm.
Ấn mở nhiệm vụ hệ thống, lựa chọn hướng dẫn đến nơi xong rồi Lâm Chu xuất phát.
Chờ nước dùng nấu xong rồi, cậu bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát.
Công tác chuẩn bị tốn tổng cộng hai giờ. Vì không quen đường nên Lâm Chu để dành đầy đủ thời gian xuất phát.
Cục bột và nhân thịt đều chuẩn bị xong, Lâm Chu bắt đầu bao hoành thánh.
Nửa giờ sau, cậu nhìn con đường càng đi càng hẻo lánh, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Đáng tiếc bản đồ biểu hiện, đích đến nằm ngay tại phía trước!
Cũng không biết có phải ảo giác của cậu hay không mà con đường này im ắng cực, ngay cả đèn đường cũng không sáng như trước nữa.
Với cả đằng trước nhìn cũng đâu có núi gì đâu ta.
Đi hoài đi mãi rồi trên đường chẳng còn ai nữa.
Lá gan của Lâm Chu không lớn, cứ lái một lát là lại nhìn bản đồ hệ thống, rất sợ mình đi không đúng đường, lạc đến đâu đó. Trước đó đi gầm cầu bày quầy bán hàng cũng đâu có vắng vẻ như thế này đâu.
Lâm Chu cả gan tăng thêm tốc độ, một mình một đường vọt tới chỗ mục đích.
Sau đó nhìn mấy ngôi mộ trước mắt rơi vào trầm tư.
Từ đã, hệ thống mi có bị bệnh không thết
Nửa đêm 12 giờ, để cậu đến nghĩa địa bán hoành thánh?
Cậu bán cho ai ăn đây?
Xung quanh toàn là ngôi mộ, đến cả ánh sáng cũng không có.
Cho đến bây giờ Lâm Chu chưa bao giờ cảm thấy đèn quầy hàng của cậu lại sáng đến thế.
Ít nhất là quầy hàng của cậu có ánh sáng, khiến cậu không đến mức quá sợ.
Thế nhưng vẫn sợ lắm đói
Lâm Chu đi xuống xe ba bánh, chân đều có chút run rẩy.
Có thể là do gió lạnh lẽo quá.
Một chút gió thổi cỏ lay xung quanh thôi cũng phải khiến tim cậu đập rộn lên.
Cậu đã nhận nhiệm vụ rồi, nhưng địa phương quỷ quái này ngay cả một người cũng không có, làm sao cậu bán được một trăm bát hoành thánh đây?
Giờ này khắc này Lâm Chu gặp phiền toái lớn nhất kể từ khi cậu bày quây bán hàng đến nay.
Cậu cực cực khổ khổ làm việc cả đêm, nào là nấu canh, nào là nhào bột, lại còn băm nhân bánh.
Không bán được và lãng phí đồ ăn là một chuyện, cùng lắm thì chính cậu ăn, nhưng mà nhiệm vụ sẽ thất bại đó!
Trong từ điển của Lâm Chu không hề có hai chữ từ bỏ.
Cậu ngồi trên xe ba bánh, chưa bày quầy hàng ra luôn mà bắt đầu nghĩ biện pháp trước.
Đầu tiên, cái chỗ này, hơn nửa đêm, ngoài cậu ra còn chẳng có một con quỷ nào.
Muốn hoàn thành nhiệm vụ, phải có người đến mua đồ.
Đi đâu tìm người bây giờ?
Lâm Chu lấy điện thoại di động ra, nhìn danh sách bạn wechat lác đác không có mấy người của mình, cảm thấy không thể thực hiện được.
Sau đó cậu đột nhiên nghĩ đến đám khách hàng cũ kial
Vì vậy cậu bắt đầu lướt tìm bài đăng video về cậu trong thành phố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận