Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 447: Trứng trà (2)

Chương 447: Trứng trà (2)Chương 447: Trứng trà (2)
Mỗi lần chỉ cần đông người đến, tuần sau ông chủ Lâm sẽ chọn nơi nào đó khác mà không ai tìm ra được.
Hoặc là dọn hàng sớm.
Khi khách hàng ở một thành phố quá đông, cậu sẽ đổi sang thành phố khác bày quầy bán hàng.
Tuy các khách hàng ruột không muốn thừa nhận nhưng dự đoán theo thời gian và địa điểm ông chủ Lâm bày quầy thì sự thật chính là thế.
Vừa nghĩ đến rất có thể sẽ không ai tìm được địa điểm ông chủ Lâm bày quầy tuần này, mọi người đều đau lòng tột độ.
Phải sống thế nào cho qua những ngày tháng không được ăn món ngon ông chủ Lâm làm đây!
"Trưởng nhóm đâu rồi, có tin tức gì chưa?"
"Lâu rôi nhóm chúng ta không xuất hiện đứa con của thần may mắn nhỉ! Có phải do gần đây thắp ít nhang quá nên ông chủ Lâm không quan tâm chúng ta không? Không được, tôi phải đi thắp nén nhang cho tượng Trù Thần đây."
Độ hot của đồ Tây kèn Xô-na thoáng chốc giảm xuống.
Chả biết có tác dụng hay không, chỉ cầu an ủi tâm lý thôi.
Các thành viên trong nhóm bắt đầu đi theo con đường cầu Phật.
Trong hiện thực, mọi người không tìm được ông chủ Lâm.
Bên kia, trên mạng không thấy tin tức Lâm Chu bày quầy bán hàng ở quảng trường Thời Đại vào thứ hai.
"Tôi thấy chùa Thường Trung vẫn linh hơn, ngày mai tôi xin nghỉ phép đến đó thắp nhang cầu nguyện thử xem."
Đối với việc này, Cục Văn hóa và Du lịch Khẩu thành còn muốn trao cờ thưởng cho Lâm Chu đây!
Thông qua lần lên hot search này, Khẩu thành đã có cảm giác tồn tại trước mặt các cư dân mạng trên toàn quốc.
Tuy bây giờ hết hot rồi nhưng vẫn tốt hơn lúc không có ai biết trước đó nhiều.
Không có video về diễn biến tiếp theo, không có náo nhiệt để xem, độ hot giảm xuống là cái chắc.
"Dù sao thì mỗi tuân ông chủ Lâm lại chuyển sang nơi khác, sao không thể đến thành phố chúng ta bày quầy bán hàng chứ? Tôi cũng muốn nếm thử cho biết rốt cuộc món ăn ở quầy hàng ven đường được nhiều người tung hô như vậy ngon đến cỡ nào!"
Đồ Tây kèn Xô-na hết hot, trái lại độ hot của chính Lâm Chu lại tăng lên.
Giang cư mận cực kỳ tò mò về phương thức bày quầy bán hàng ngẫu nhiên mỗi tuần kiểu này, người nào người nấy đua nhau lên mạng kêu gọi ông chủ Lâm đến thành phố của bọn họ bày quầy.
Nhưng quay đi quay lại thì không tìm thấy Lâm Chu đâu nữa.
"Miệng đám người Giang Đông kia kín như bưng ấy! Nếu không phải lần này ông chủ Lâm nổi tiếng ở Khẩu thành thì chúng ta biết cái đếch!"
Các cuộc bàn tán về Lâm Chu trên mạng liên tục hot hòn họt.
"Nếu ăn dở thì họ không diễn tả bằng nhiều tính từ vậy đâu, cười bể bụng mất."
"Có lẽ mùi vị ổn áp đấy! Nhìn nhóm người Giang Đông kia đi, vì chứng minh ông chủ Lâm là người Giang Đông bọn họ mà ai cũng có kỹ năng viết lách thượng thừa y như viết tiểu thuyết trên mạng á. Nếu không phải đồ ăn ngon thật thì họ cũng không cần tốn công tốn sức tranh luận đến thế."
"Tôi xem video bọn họ đăng trong khu bình luận mà cũng phát thèm luôn á. Món nào trông cũng hấp dẫn vãi cả chưởng, vừa nhìn là muốn ăn ngay rồi."
"Mỗi mình tôi ghen tị với người Giang Đông và Khẩu thành thôi hả? Bên đó thậm chí có quán ven đường ngon vậy nữa chứ." "Ai từng ăn ở quầy hàng này đều khen ngon, hơn nữa mỗi tuần ông chủ lại bán một món khác nhau, tay nghề phải tốt thế nào mới được vậy đây!"
Khi sự tích bày quầy bán của Lâm Chu bị các khách hàng ruột công khai trên mạng, mọi người càng cảm thấy hứng thú hơn với cậu, ai cũng muốn nếm thử đồ ăn ông chủ Lâm bán.
Họ thay phiên nhau bày tỏ sự ghen tị mãnh liệt với những người đã từng ăn.
Từ đó dẫn đến giao kèo miệng rằng một khi có người nào bước ra đường gặp được ông chủ Lâm thì tuyệt đối không thể giấu nhẹm ăn một mình.
"Tôi tự nguyện ký tên vào khế ước khi nào ra đường mà gặp được ông chủ Lâm sẽ không ăn một mình!"
"Được, chốt kèo, tôi cũng ký tên."
"Chốt rồi đấy nhá! Người Hoa quốc không được lừa đồng hương, ai gặp ông chủ Lâm đều phải nói cho mọi người biết!"
"OK. Tôi cũng tự nguyện ký vào khế ước này."...
Chớp mắt đã đến sáng hôm sau.
Lâm Chu thức dậy, bật lửa đun nóng nồi sâu lòng inox chứa trứng trà.
Nhìn chung, vật giá ở trấn Lâm Thủy tương đối thấp. Đây chỉ là một trấn nhỏ tập hợp từ nhiều ngôi làng.
Ngoại trừ ngày lễ, tết, những người dân sống ở đây thường là người trung niên và cao tuổi.
Hôm qua, Lâm Chu và Tiểu Ngô dạo quanh một vòng, không thấy được bao nhiêu người trẻ tuổi.
Có khi giờ đó người trẻ tuổi còn đang đi làm.
Mấy quả trứng gà này lớn nhỏ đủ kích cỡ.
Nếu lấy giá chung là 2 tệ, cùng mức giá đương nhiên mọi người sẽ chọn mua quả lớn hơn, chừa lại quả nhỏ. Giá cả như nhau, nếu không mua quả trứng trà lớn, há chẳng phải chị thiệt thòi àI
Trong lúc nhất thời, Lâm Chu rơi vào trầm tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận