Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 238: Nhiệm vụ mới (1)

Chương 238: Nhiệm vụ mới (1)Chương 238: Nhiệm vụ mới (1)
Lâm Chu vô cùng chờ mong.
Cậu phối trộn thức ăn cho cá xong, đến cả ổ cũng không thèm làm mà cứ thế bắt đầu thả câu.
Phan Nguyên nhìn cậu bằng ánh mắt kinh ngạc.
Lúc Phan Nguyên định khuyên nhủ thì thấy có cá mắc câu, một loạt gợn sóng nổi lên trên mặt nước.
Lâm Chu theo bản năng kéo cần lên.
Sau đó... Cậu thấy một con cá bột lớn bằng ngón tay.
Lâm Chu: '...'
Cái này gọi là bách phát bách trúng đấy hả?
Lâm Chu thả cá bột mắc câu lại vào nước, tiếp tục câu.
Phan Nguyên hiểu rõ tài câu cá của Lâm Chu.
"Chả có tác dụng gì."
Không ngờ hôm nay vừa quăng cần đã câu được cá.
Cậu là lính mới, thậm chí còn chưa đạt đến cảnh giới nhập môn, đội xô là chuyện rất bình thường.
Cá nhỏ như vậy, ăn cũng như không.
"Ồ, tốt đấy, cá mắc câu trong một giây."
Kết quả, cậu câu được một con rắn.
Mặt nước gợn sóng như có cá mắc câu.
Lâm Chu kéo lên, rất nặng.
Vài phút sau.
Phan Nguyên câu cá nhiều, không phải lần nào cũng có thể câu được cá, rắn là loại hay câu được nhất.
Rắn là thứ thật sự dọa người, Lâm Chu giật nảy mình, vội ném con rắn xuống nước.
"Chỉ là rắn nước bình thường thôi."
"Úi trời con bà nó, làm tôi sợ muốn chết, đây là rắn gì thế?"
Về lâu về dài, anh có nhiều hiểu biết về rắn hơn, vừa liếc mắt đã nhận ra đó là rắn gì.
"Đêm nay cậu câu được toàn thứ lạ nhỉ."
Không lâu sau, cần câu lại lay động.
Lâm Chu âm thầm nghỉ ngờ trong lòng, tiếp tục thả câu.
Câu cá bách phát bách trúng, trên giới thiệu cũng không nói tất cả những gì câu được đều là cái!
Lâm Chu tràn ngập mong đợi kéo cần câu lên. Hay lắm, lần này là tôm hùm đất.
Lúc này, Lâm Chu đột nhiên có dự cảm xấu.
Phan Nguyên nhạo báng rất có chừng mực.
Lâm Chu: '...'
"Không sao cả, miễn không đội xô là được."
Đội xô nhiều rồi, Lâm Chu chỉ còn mỗi yêu cầu này với việc câu cá.
Ngay sau đó, Lâm Chu câu được đủ loại đồ vật từ bên trong hồ chứa nước này. Trong số đó có không ít rác rưởi. Phan Nguyên bên cạnh suýt nữa cười đến mức không kéo nổi cần câu.
Mặt Lâm Chu đen sì sì. Sau đó, cậu lặng lẽ đổi chỗ làm ổ.
Thậm chí đã quá 12 giờ đêm, nhiệm vụ mới đã cập nhật mà cậu cũng lười quan tâm, chỉ chuyên tâm câu cá.
Bách phát bách trúng không phải giả, nhưng mà có câu được cá đâu!
Lúc này, Lâm Chu cảm thấy mình nên đổi sở thích rồi.
Có lẽ câu cá không hợp với cậu lắm.
Một giây sau, cần câu lại lắc lư, Lâm Chu đã oải lắm rồi, tùy tiện kéo cần câu, kết quả gấp gáp không kịp chuẩn bị, câu lên một con cá lớn.
"Phác!"
Trong chớp mắt, cảm giác mệt mỏi do thức đêm biến mất không còn một mảnh, Lâm Chu đứng dậy kéo cần, ánh mắt hưng phấn tỏa sáng lấp lánh trong đêm tối.
Phan Nguyên cạnh đó thấy thế bèn chạy đến quan sát.
"Ồ quao, cá này lớn đấy. Hình như là cá chép bạc."
Trong đêm tối, cá vẫn đập bình bịch trên mặt nước, nhìn không rõ lắm.
Phan Nguyên đoán không sai, Lâm Chu gỡ cá xuống, để sát vào xem, đúng là cá chép bạc.
Đây là con cá lớn đầu tiên mà Lâm Chu câu lên được sau nhiều ngày như vậy. Cậu không nói hai lời, lấy điện thoại ra chụp ảnh làm lưu niệm.
"Hồ chứa nước này tốt lắm, cá rất lớn."
"Chứ còn gì nữa, chuẩn 100%."
Kế tiếp, mãi cho đến hừng đông Lâm Chu cũng câu được không ít cá, đến cả rùa còn câu được hai con.
Có thể nói là thắng lợi trở vê.
Sau khi dọn dẹp đồ đạc và chia tay với Phan Nguyên, cậu nhớ đến nhiệm vụ mới đã xuất hiện từ lúc sáng sớm, lập tức ấn mở kiểm tra.
[Nhiệm vụ tuần này: 11 giờ trưa mỗi ngày từ thứ hai đến thứ bảy, đi đến số 56 khu phố Đại Dương bày quây bán 100 cái bánh cuốn thịt kho. ]
[Thực đơn: «Cách chế biến bánh cuốn thịt kho»]
[Nhận / Từ chối]
"Hơ, tuần này lại còn cho một ngày nghỉ ngơi nữa chứ."
Lâm Chu nhận nhiệm vụ, sau đó đi thẳng đến chợ bán thức ăn mua thức ăn.
Bánh cuốn thịt kho chắc chắn cần đến thịt kho. Buổi trưa phải đi bán rồi, kho thịt lại cần thời gian. Bây giờ đi mua nguyên liệu nấu ăn trở về rồi kho luôn, ngủ một giấc là đến giờ bày quầy.
Câu cá quá mê mẩn quên mất thời gian, giờ cũng đã hơn 5 giờ rồi, chờ mua đồ ăn về nhà rồi kho thịt, đoán chừng phải 7,8 giờ mới được đi ngủ.
Cũng chỉ có thể chợp mắt hai ba tiếng, câu cá hại cậu quá mài
Trước khi đi chợ, Lâm Chu còn cố ý đi vòng đường xa đến chợ bán thức ăn Nam Tân, sau đó xách cá mình câu lên lơ đãng đi đến chỗ của ông chủ bán cá.
"Hôm nay muốn ăn cá gì thế trai đẹp?"
Lâm Chu đến chỗ ông mua cá hơn mười ngày liền, ông chủ bán cá thấy cậu cái là mặt cười tươi như hoa.
"Không mua, tối hôm qua tôi câu lên không ít cá, đang buồn không ăn hết được đây."
Lâm Chu bày ra vẻ mặt khổ não show cho ông chủ bán cá nhìn cá mình câu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận