Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 148: Gì cơ? Anh thế mà lại đăng lên mạng á? (1)

Chương 148: Gì cơ? Anh thế mà lại đăng lên mạng á? (1)Chương 148: Gì cơ? Anh thế mà lại đăng lên mạng á? (1)
Khách hàng vừa ăn gà rán vừa coi video vui cực kỳ.
Không ngờ quanh đây còn có rất nhiều cú đêm, giờ này rồi mà vẫn có nhiều người lướt đến video.
Khà khà. Khách hàng vui sướng tiếp tục chụp gà rán gạch cua mới ra lò đăng vào khu bình luận, sau đó nói cho mọi người địa chỉ.
Người hỏi địa chỉ ở khu bình luận nhiều nhất, anh vốn định chia sẻ nói cho mọi người nơi này có gà rán ăn ngon cực kỳ nên chỉ địa chỉ rất kỹ càng.
Thấy có người hỏi có phải ông chủ Lâm bày quán không, khách hàng không rõ ràng ông chủ họ gì cho lắm. Anh không tính là khách hàng cũ, hôm qua mới biết trước cửa quán bar có quầy gà rán ăn ngon thế này nên hôm nay lại đến lần nữa, sau đó chia sẻ lên trên mạng.
Bên này nhiều khách hàng, anh quay đầu hỏi thăm người khác.
"Chào anh, ông chủ bán gà rán họ Lâm có phải không?"
"Đúng thế, tên ông chủ là Lâm Chu, anh không phải khách quen của ông chủ Lâm đúng không?"
Khách hàng đăng video chia sẻ vốn tưởng rằng không có ai biết quây hàng ăn ngon như vậy, anh phải chia sẻ cho mọi người.
Trong hai ngày ngắn ngủi, nhóm bánh bao của ông chủ Lâm đã có hơn hai trăm người rồi. Mọi người đều biết ông chủ tên Lâm Chu, năm nay 26 tuổi, không thiếu tiền, sở thích bày quầy bán hàng, còn có hơi kiệm lời, sợ người lạ, khách hàng quá nhiệt tình thì sẽ không nói nhiều.
Khiến các khách hàng trong nhóm đều có loại cảm giác như tìm đúng tổ chức rồi.
Từ khi nhóm bánh bao thay đổi trưởng nhóm thì quy mô từ từ mở rộng, cũng càng quy phạm hơn.
Những điều này đều là tin tức mới được thông báo trong nhóm.
"Không phải, hôm qua tôi mới tới."
Gần đây bởi vì Phương Tuấn tìm được quây hàng của Lâm Chu hai tuần liên tục nên các khách hàng từ hồi bánh bao đều tụ tập lại.
Quá tuyệt vời!
Hơn nữa còn biết được nhiều tin tức hơn anh nữa.
Chuyện này thật là...
Không ngờ khi đăng lên mạng rồi mới phát hiện là mình thiển cận quê mùa, trong cùng thành phố thế mà có rất nhiều người cũng biết đến quầy hàng này.
Trong đây hình như có chuyện gì đó anh không biết rồi!
Cũng là anh suy nghĩ nhiều, tay nghề của ông chủ tốt như vậy, làm gì có chuyện không có ai biết chứ?
"Người anh em à nhìn anh hiểu như vậy, có thể nói cho tôi nghe một chút không?"
Gà rán ăn ngon như vậy, hoàn toàn đáng giá luôn đó.
"Nào nào, để tôi kể cho anh nghe..."
"Anh đăng lên mạng rồi á?"
Anh đăng nhiều video như vậy, vẫn là video này có lượng người xem cao nhất, khiến cho anh rất kích động.
Video này chính là nổi tiếng nhất trong số những video anh đã từng đăng đấy.
Khách hàng nghe xong tiền căn hậu quả, chưa đã thèm ấn mở douyin, xem lưu lượng của video anh mới phát ra Sao.
Khách hàng cũ ngồi bên cạnh không cẩn thận thấy thế, mắt đều trừng lớn. Khách hàng cũ vui vẻ kể lại sự tích của Lâm Chu, ôm lòng quyết tâm khiến từng khách hàng trở thành fan của ông chủ Lâm, cùng bọn họ theo đuổi ông chủ Lâm.
Khách hàng gật đầu, nhìn vẻ mặt kích động của anh thì rất không hiểu.
Anh không đăng lên mạng thì đâu thể biết ông chủ Lâm nổi tiếng đến thế đâu.
Vốn cho là anh phát hiện ra một bảo tàng bí mật, muốn chia sẻ cho nhiều người biết hơn, sau đó phát hiện bảo tàng vẫn luôn là bảo tàng, điều này làm cho người khác rất vui vẻ.
"Trời ạ, anh thế mà lại đăng lên mạng, đến lúc đó có nhiều người đến đây hơn, tôi không kịp ăn thì phải làm sao bây giờ?”
Phải biết rằng ông chủ Lâm không chuẩn bị nhiều đâu đấy, khi có nhiều khách và không đủ phần ăn thì ông chủ Lâm sẽ hạn chế lượng mua.
Cho nên mấy người khách quen bọn họ ngoại trừ lúc tìm quầy hàng của ông chủ Lâm ra, chưa bao giờ lên mạng hỗ trợ tuyên truyên.
Chỉ có chừng đấy phần ăn mà lại có nhiều người tranh nhau, người không ăn được cũng sẽ nhiều hơn.
Vì đảm bảo cho phần ăn của mình, đây là bí mật mà mỗi người trong nhóm đều âm thầm làm theo.
Không ngờ quây hàng của ông chủ Lâm lại bị lộ rồi!
Người đàn ông đăng video nghe nói như thế, cũng bỗng nhiên chợt bừng tỉnh.
Vãi beepl
Anh đăng video chỉ là muốn chia sẻ cho mỗi một người chưa được ăn gà rán ngon thế mà thôi.
Căn bản không nghĩ việc này luôn đó, làm sao bây giời
"Vậy phải làm sao đây, tôi đã đăng được một lúc rồi."...
Bên kia, Quý Tử Minh thành công nhìn thấy địa chỉ ở khu bình luận, lúc này một chút buồn ngủ cuối cùng cũng mất, chỉ còn lại cảm giác thèm ăn.
Anh gửi video cho bạn tốt.
Một phút sau, bạn anh gửi cho mấy dấu chấm hỏi liên tiếp.
"Tối mờ tối mịt mày có bị bệnh không thế? Không ngủ được gửi video mỹ thực cho tao làm gì?"
"Có phải mày muốn chết không hả? Muốn gì thì nói thẳng ra đi?"
Quý Tử Minh không hề nghi ngờ nếu như đang ở trước mặt nhau thật, sợ là nắm tay của bạn tốt đã đánh lên người anh rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận