Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 708: Trong sạch của tôi ơi!

Chương 708: Trong sạch của tôi ơi!Chương 708: Trong sạch của tôi ơi!
"Đờ mờ, có phải con hổ ăn hết đậu hũ của nó rồi không?"
Có khách du lịch tỉnh mắt nhìn bát inox trống rỗng trước mặt con hổ, vội vã tăng tốc ăn đậu hũ của mình.
"Ông chủ Lâm chạy mau đi, Mèo Lớn ăn xong đậu hũ rồi kìaIl"
Nhóm khách du lịch lo cho Lâm Chu, không quan tâm chuyện nói lớn tiếng có chọc giận con hổ không, chỉ muốn ông chủ Lâm cách xa con hổ ra.
Nếu không thì nguy hiểm lắm!
Lâm Chu nghe vậy thì ngừng động tác trên tay, đi về phía trước hai bước, thấy Mèo Lớn nghiêng đầu híp mắt nhỏ giọng ngaơ.
Cực kỳ ngoan ngoãn.
Thế là cậu cũng nghiêng đầu nghi ngờ nhìn nhóm khách du lịch đang hô to gọi nhỏ.
Xem ra nhóm khách hàng cũng sắp ăn hết đậu hũ rồi.
"Con hổ này thành tinh rồi hả?"
"Tôi cũng thấy vậy. Nó còn biết trở mặt nữa! Vừa nãy rõ ràng còn nhìn chằm chằm đậu hũ của chúng ta cơ mà."
"Tôi cảm thấy con hổ này hẳn là không tạo thành uy hiếp gì với ông chủ Lâm được đâu."
"Chắc vậy đấy! Động vật hoang dã đều rất thông minh."
Lâm Chu không rõ đã xảy ra chuyện gì, thấy Mèo Lớn ăn xong đậu hũ thì cất bát inox của nó đi.
Dáng vẻ một người một hổ này y hệt nhau, làm nhóm khách du lịch nhìn thấy cũng phải im lặng.
Lâm Chu chưa từng trải qua tình huống hiện trường bày quây bán hàng yên tĩnh đến mức này.
Con hổ ăn xong cũng không đi mà lười chảy thây nằm sấp cạnh quầy hàng của Lâm Chu, trông hệt như vệ sĩ.
Làm cả nhóm fans đang kích động khi nhìn thấy ông chủ Lâm cũng không dám nói gì.
Lâm Chu lặp lại động tác khử trùng tay.
Chỉ cần con hổ không chạy đến khu thắng cảnh đông người là được.
Các nhân viên vũ trang chứng kiến một màn này thì cảm thấy ông chủ Lâm mà không đi, chắc con hổ cũng sẽ không đi.
Thế là sau khi mọi người ăn xong đậu hũ đều giải tán.
Nhóm khách hàng chạy xa khỏi chỗ cậu, ngoại trừ gọi món, trả tiền, ai cũng không dám nói một câu.
Nhóm khách hàng ăn xong, lần lượt rời đi.
Cậu dồn sức vào hai tay nhấc bổng con hổ Siberia cao hơn cả cậu lên.
Thật là thân kỳ mài
Lâm Chu thở dài thườn thượt.
Khó có được một ngày khách hàng rời đi trước khi cậu thu quầy, cậu cảm thấy không quen lắm.
Không ai chơi cùng, Lâm Chu đành phải quay đầu chơi với Mèo Lớn.
Lâm Chu thấy mình vẫn chưa cày đủ thời gian, lại bắt đầu buồn chán.
Con hổ vốn đang nằm sấp hồi tưởng lại dư vị, đột nhiên bị nhấc lên, hai mắt nó trừng lớn.
Ngáo ngơ nhìn Lâm Chu.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Chu thấy vẻ mặt ngơ ngác của con hổ cũng nhận ra sức mạnh hiện tại của mình lớn cỡ nào.
Vừa rồi cậu chỉ đột nhiên nảy ra ý tưởng xem thử sức lực mình lớn bao nhiêu, có thể nhấc một con hổ lên không. Bây giờ xem ra còn rất dễ dàng.
Chỉ là tội nghiệp con hổ bị kích thích một phen.
Lâm Chu đã thử hai tay, lại chuẩn bị tâm lý nâng con hổ bằng một tay, tựa như đang nâng tạ.
Đợi đến khi Lâm Chu chơi đủ, buông con hổ ra, hổ ta trông còn ngoan hơn lúc nãy, sợ quéo càng.
Lâm Chu sờ đầu hổ an ủi.
Cậu chơi một hồi, thời gian cũng đến.
Lâm Chu định dọn đồ đạc, thu quầy.
Hôm nay thật sự là một lần bày quầy bán hàng gian nan nhai
Cậu phải về nghỉ ngơi cho tốt để thư thả tâm trạng mới được.
"Mèo Lớn, mày đi chơi đi, tao phải đi rồi! Mai gặp lại nha."
Lâm Chu nói xong cũng mặc kệ con hổ nghe hiểu hay không, lái xe ba bánh chuồn thẳng.
Đây là lần đầu tiên Lâm Chu phải làm nhiệm vụ trong thời gian dài như vậy, vẫn chưa quen lắm.
Bán xong còn phải đợi đến 5 giờ mới đi được.
Lâm Chu đi rồi, con hổ cũng không đuổi theo, hình như nó còn đắm chìm trong cơn bối rối bị nhấc bổng lên ban nãy.
Một bên khác, nhóm khách du lịch đã rời khỏi núi Đại Bạch cũng lộ vẻ thổn thức.
Chiều nay rõ ràng không bao lâu, nhưng lại đặc sắc như thế.
Đặc sắc đến nỗi như đã trôi qua rất lâu rồi.
"Tôi cảm thấy cứ như nằm mơ vậy, ăn được đậu hũ thơm ngon như vậy, còn gặp ông chủ Lâm đang được tìm kiếm khắp trên mạng. Sau đó còn thấy con hổi"
Lúc quay lại xe, Tiêu Phàm không nhịn được cảm khái.
Một giây sau, anh thấy điện thoại có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, ngờ ngợ mở ra xem.
Anh lập tức thấy rất nhiều ảnh chụp màn hình do bạn gửi đến.
"Tiểu Phàm, đây là mày hả?"
"Tiêu Phàm, người bị bế kiểu công chúa là mày đúng hông?"
"Người anh em, mày nổi tiếng rồi đó biết chưa? Bây giờ trên mạng toàn là video mày bò ra khỏi miệng hổ rồi bị bế kiểu công chúa không đấy!"
Tiêu Phàm xem từng tin nhắn một, càng xem mặt mày càng dữ tợn.
"Cái đệch, tại mày hết! Sao mày phải bế công chúa chứ! Mày không thể cõng tao hả? Hoặc kéo tao chạy đi cũng được!"
Tiêu Phàm không ngờ đã trải qua mấy chuyện rồi mà anh còn phải nghênh đón đòn sát thương trên mạng này.
"Hả?"
Lưu Hàng đang xem GPS, nghe anh nói vậy thì hơi nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận