Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 53: Kiếm tiền mà! Chẳng có gì xấu hổ cả (1)

Chương 53: Kiếm tiền mà! Chẳng có gì xấu hổ cả (1)Chương 53: Kiếm tiền mà! Chẳng có gì xấu hổ cả (1)
"Chắc chắn là ăn ngon cực kỳ luôn, ngày hôm qua tụi tao mỗi người ăn một chén. Với cái giá một trăm tệ một chén, nếu ăn không ngon, có kẻ ngu mới đi mua lại."
Ba người Đào Chí Tân, Tào Hồng Tín, Diêu Siêu cũng gật đầu theo.
Ba người đều bày tỏ đây là cháo trứng muối thịt nạc ngon nhất mà bọn họ từng ăn.
Lời này trực tiếp khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người.
Một đám người kích động vô cùng đi đến núi Tần Hoàng.
Đến chân núi, Tạ Hoành đầu tiên là quan sát xung quanh một phen, không nhìn thấy bóng dáng Lâm Chu đâu thì có chút lo lắng.
"Là chúng ta đến sớm, hay là do người anh em bán cháo trứng muối thịt nạc ngày hôm qua không đến thế?"
Tào Hồng Tín quan sát bốn phía, cũng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đâu.
Nhanh thì cũng phải một tiếng.
Diêu Siêu nói ra suy đoán của mình.
"Không có lừa tụi mày đâu."
"Không thể nào, ngày hôm qua tụi tao đã hỏi rồi, anh trai kia nói là bày quán bán hàng trên đỉnh núi mà?"
Tâm trạng kích động của mọi người rơi vào đê mê sau khi không tìm thấy bóng dáng Lâm Chu đâu.
Đây cũng không phải là chuyện đùa, leo đến đỉnh núi, ai có thể lực kém thì cũng phải tốn mất hai đến ba tiếng.
"Sẽ không phải là hôm nay anh trai đó không bày quán đấy chứ? Tao vẫn không dám tin tưởng có người bán cháo ở đỉnh núi, nói không chừng là ngẫu nhiên cảm thấy thú vị muốn leo núi, thuận tiện bày quầy bán hàng thôi."
"Cho nên, chúng ta có nên leo núi không đây?"
Giờ khắc này mọi người đều lo lắng khi leo lên đỉnh núi rồi mà người anh em bán cháo không ở đó, vậy thì bọn họ đã tốn công tốn sức rồi.
Hôm qua mấy người Tạ Hoành đã leo lên một lần rồi, đến bây giờ chân vẫn còn đang rã rời đây. Nếu như leo lên, tốn công vô ích, cậu cảm thấy sức lực khi xuống núi của mình cũng không có luôn mất.
Vẫn còn là không ngừng leo lên chẳng nghỉ ngơi chút nào nữa.
Nhìn các du khách lạ mặt đằng trước, cậu hổn hển đặt giỏ trúc xuống, tìm một vị trí thích hợp và bắt đầu bày quầy bán hàng.
6 giờ.
Lâm Chu còn đi lên đỉnh núi sớm hơn 10 phút.
Một đám người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng mang theo suy nghĩ đến cũng đến rồi, vẫn nên leo đi, cứ như vậy bắt đầu lên núi. ....
Ngày hôm nay cậu còn cố ý mang loa theo nữa.
Kiếm tiền mài Chẳng có gì xấu hổ cả.
Lâm Chu đã sớm có dự đoán về cảnh tượng như vậy, cậu nhếch môi nở một nụ cười lễ phép nhưng không mất xấu hổ ứng phó với đủ loại ánh mắt của mọi người.
Sau khi tiếng loa truyền ra ngoài, các du khách trên đỉnh núi đồng thời nhìn về phía Lâm Chu.
"Bán cháo đây - cháo khoai lang ngọt ngọt thơm ngào ngạt đây -"
Bày quầy bán hàng lâu như vậy, da mặt của cậu đã được tôi luyện thành cực dày rồi.
Lúc này cậu vừa mở loa ra, lập tức lặp đi lặp lại một câu nói.
"Vờ cờ, tình huống như thế nào vậy, trên đỉnh núi còn có bán cháo à?" "Tôi chỉ nhìn thấy ban ngày có bán nước thôi, chưa nhìn thấy bán cháo vào sáng sớm bao giờ."
"Thái quá ghê, vốn cho rằng chúng ta đến xem mặt trời mọc vào lúc sáng sớm là rất hiếm thấy rồi, không ngờ còn có người bán cháo trên đỉnh núi khi rạng sáng nữa?"
"Từ đã, cậu ta leo lên bằng cách nào thế? Tôi nhớ núi Tần Hoàng đâu có xe cáp thang máy đâu? Chẳng lẽ có lối đi dành cho nhân viên à?”
"Không đến mức đó, người này chính là gánh lên đây. Tôi ở đằng sau người anh em này, một đường leo lên theo cậu †a đây."
Một anh trai mệt mỏi đến sắc mặt trắng bệch nghe thấy tiếng nghị luận xung quanh, thều thào mở miệng giải thích.
Anh vốn sắp không leo nổi nữa rồi, nhưng lại gặp Lâm Chu.
Bởi vì thực sự rất tò mò về hành động của Lâm Chu, muốn xem náo nhiệt nên cứng rắn leo lên đến đỉnh núi theo.
Giờ này khắc này, anh cảm thấy nửa cái mạng của mình đều đã mất luôn rồi.
Biết người anh em này là bán cháo, anh vất vả đi cùng đến xem náo nhiệt như vậy, không mua một chén ăn là có lỗi với ngọn núi anh leo lên quá.
"Người anh em cho tôi một chén đi!"
Anh trai yếu đuối đi một bước thở gấp một bước, chầm chập bước đến phía trước Lâm Chu nói.
"Một trăm tệ một chén thưa quý khách.”
Lâm Chu mở miệng nói với nụ cười nhiệt tình trên môi.
Nghe giá cả như thế, sắc mặt của anh trai yếu đuối nhất thời càng trắng hơn một phần, khiến Lâm Chu nhìn mà cũng có chút khẩn trương.
“Từ đã, một chén cháo khoai lang mà cậu bán một trăm lận á?”
Ánh mắt anh trai nhìn Lâm Chu tràn đầy kinh ngạc.
Tuy nói là đỉnh núi khu phong cảnh, giá hàng cao, nhưng cũng không thể cao đến thái quá như vậy đi.
Cái thứ này ở nông thôn đều là cho heo ăn đấy, anh lại đi bán một trăm tệ một chén?
"Đúng rồi, mua không sợ bất lợi, mua không sợ bị lừa."
Nụ cười trên mặt Lâm Chu không thay đổi.
“Thôi không mua nữa!"
Anh trai yếu đuối run run rẩy rẩy nói xong, lúc này cảm thấy mình đúng là một tên ngu ngốc mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận