Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 307: Vãi thật, anh nói đến trọng điểm rồi đấy (1)

Chương 307: Vãi thật, anh nói đến trọng điểm rồi đấy (1)Chương 307: Vãi thật, anh nói đến trọng điểm rồi đấy (1)
Nhất thời đều đau lòng cực kỳ.
"Ông chủ đi rồi, vậy chẳng phải là chúng ta không có lương bì mì lạnh để ăn à?"
"Vãi thật, anh nói đến trọng điểm rồi đó."
"Vậy đêm nay tôi không trực ban nữa, thức mấy đêm rồi, gánh không được."
"Chậc, anh còn có thể chơi thua thì không cần trực ban, mà người khác có muốn trực vẫn cũng không có cơ hội đâu đó."
"Vậy không được, phúc lợi trực ban không thể không ăn."
"Hâm mộ ông chủ quá đi mất, tuổi còn trẻ mà đã tự do tài chính, muốn làm gì thì làm rồi, mua cả một tòa cao ốc mà cũng không thấy anh ấy quan tâm cho lắm, chính là lấy đi cho thuê thôi, còn không quan trọng bằng bày quầy bán hàng."
"Loại tài phú đó không phải cứ tích lũy là được đâu, phấn đấu mấy đời cũng không kiếm được số tiền đó luôn ấy."
Nhìn thấy Lâm Chu trở về thì vui vẻ cực kỳ.
"Cũng không thể nói như vậy được, chúng ta hâm mộ người khác, nói không chừng người khác lại hâm mộ chúng ta thì sao. Anh nói người cầm tiền lương tháng mấy ngàn có hâm mộ mấy người lương tháng hơn vạn không? Đều là như vậy cả."
Lúc về đến nhà cũng mới buổi trưa.
Trước khi đi Lâm Chu cố ý nói Hoàng Chính Hạo bảo quản xe ba bánh quầy mì lạnh của cậu cho tốt, còn cậu lái Bugatti về nhà.
"Ha ha ha ha ha, không nói chuyện nữa, tôi tan làm đây, thuận tiện nghỉ ngơi vài ngày."...
Quản gia Tôn dẫn người chuẩn bị một bàn đồ ăn.
"Chứ còn gì nữa, hâm mộ cũng vô dụng, chỉ có thể ngửa mặt nhìn lên thôi."
Đám người quản gia Tôn còn cảm thấy mình gầy nữa chứ.
Lâm Chu cười bất đắc dĩ, cũng không còn gạt qua ý tốt của họ, nhận canh gà uống luôn.
Cậu rời đi một tuần, bên Hoàng Chính Hạo cũng đối xử với cậu rất tốt, một ngày ba bữa, toàn là đặt một bữa ăn mang về, lại còn đặt cho cậu tại mấy tiệm cơm nhà hàng đồ Tây nổi tiếng giá cao ở Khẩu thành nữa chứ. Cậu cảm giác mình đều có chút mập lên rồi.
"Cuối cùng cậu Lâm cũng về rồi. Ở bên ngoài cả một tuần, nhìn cậu gầy đi luôn rồi kìa, mau mau uống bát canh gà hầm sâm bồi bổ thân thể đi. Canh gà này là dùng gà ta chính tông hầm cho tới trưa đấy, tươi cực luôn."
Một tuần không đi câu cá, Lâm Chu nháy mắt lên cơn nghiện câu.
Quản gia Tôn thấy Lâm Chu ăn ngon lành, vui vẻ chia thức ăn cho Lâm Chu.
"Phan Nguyên đưa cá đến lúc nào thế, cháu cũng không biết."
"Đây là cá hoa vàng tự nhiên cậu Phan đưa đến, nghe bảo nó khó câu lắm đó. Sau khi hấp thịt trơn nhẫn như là đậu hũ, nước ngon giống như canh gà. Nó bị giết luôn nấu luôn đó, cậu ăn thử coi có ngon không."
Lần trước có hẹn đi câu cá với chú Trương mà còn chưa đi được đây, buổi chiều để xem chú Trương rảnh lúc nào, cùng đi câu cá mới được.
Một bữa cơm sôi nổi ăn xong.
Từ sau khi quản gia Tôn kiến thức được kỹ năng nấu nướng của Lâm Chu thì ông không múa rìu qua mắt thợ là Lâm Chu nữa, trên cơ bản khi nấu cơm đều là dùng nguyên liệu nấu ăn tốt đến bù đắp cho mùi vị, chỉ cần nêm nếm đơn giản thôi cũng đủ để ăn ngon rồi.
Mùi vị quả thật không tệ, một mình Lâm Chu ăn hơn một nửa. Không thể không nói, con cá này cũng coi như hợp tâm ý của Lâm Chu.
Lâm Chu không kén ăn, cũng ăn ngon lành.
"Cậu Phan đưa đến hôm qua, hẳn là do cậu tặng bánh trung thu nên cố ý câu một con cá tốt lên làm đáp lễ."
Có Lâm Chu ở đây, toàn bộ biệt thự thoáng cái đều sống lại, trở nên có sức sống hơn.
"Vẫn là cậu Lâm trở về căn biệt thự này mới không trống trải."
"Chứ còn gì nữa, ba người chúng ta trông coi biệt thự, mỗi ngày quét dọn vệ sinh xong rồi cũng chẳng còn chuyện gì nữa, quản gia Tôn nhàm chán đến hận không thể tỉa tót từng nhành cây ngọn cỏ trong vườn đấy."
"Ha ha ha, suyt, lời này không thể nói được đâu, quản gia Tôn sẽ thẹn quá thành giận mất, ha ha ha ha."
Dì Hứa cười xong thì nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói đều đều không dao động gì của quản gia Tôn: "Tôi nghe thấy rồi đó."
"Còn không mau đi lau chùi thu thập đồ câu cho cậu Lâm đi."
"Đúng đúng đúng, cậu Lâm trở về chắc chắn sẽ đi câu cá cho xem."
Các dì nói sau lưng bị bắt tại trận, đều rụt cổ chạy đi y như con chim cút.
Sau khi các dì đi rồi quản gia Tôn ho khan hai tiếng, không được tự tại cho lắm. Ông sờ vành tai có hơi nóng lên, lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đi pha trà.
Lâm Chu về phòng tắm rửa, rồi gửi tin nhắn cho chú Trương.
Trương Kiến Quân tức khắc đáp ứng luôn.
Ông đang ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nhàm chán cực kỳ thì thấy Lâm Chu hẹn ông đi câu cá, nào có đạo lý không đi chứ.
Hai người gặp nhau ở cổng biệt thự, cùng đi hồ câu do bạn của Trương Kiến Quân mở để câu cá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận