Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 217: Tiền này là để hiếu kính cẩu ca của tao!

Chương 217: Tiền này là để hiếu kính cẩu ca của tao!Chương 217: Tiền này là để hiếu kính cẩu ca của tao!
"Đúng đúng đúng. Tôi cũng phải gửi bao lì xì cho anh chó mới được. Anh chó đỉnh của chóp!"
"Ông chủ Lâm thật sự không thích ra bài theo lẽ thường, thế mà lại chạy đến cổng chợ bán thức ăn bày quầy bán hàng. Ngoại trừ người mua thức ăn nấu cơm ra, có ai rảnh rỗi đi chợ bán thức ăn đâu chứ!"
"Nhìn đội ngũ xếp hàng kia, sợ là ông chủ Lâm đã bày quầy được mấy ngày rồi, các anh em mau xông lên!"
Cao Gia Chí không phải chó, không có đặc quyền chen hàng.
Nhìn Đại Bảo đã sớm quên chủ nhân là cậu đây ra sau đầu mà chỉ lo bán manh làm nũng với ông chủ Lâm, đúng là không nỡ nhìn thẳng.
Cậu thì còn phải khổ cực xếp hàng ở đằng sau, Đại Bảo lại có thể xin ăn trước cậu một bước.
Thật là khiến người ta ước aol...
Con chó ngu ngốc của cậu cũng trà trộn trong đó, hoàn toàn không nhớ rõ người chủ nhân là cậu đây.
Các tiểu thương bày quầy bán hàng ở ven đường đều lo lắng lật đật thu dọn đồ đạc chuẩn bị rút lui.
Vãi beep? Lúc này cậu vừa mới tìm được ông chủ Lâm, cá còn chưa được ăn đâu mà ông chủ Lâm đã dẹp quầy rồi?
Cao Gia Chí xếp hàng trước quầy một lúc lâu nhìn thấy Lâm Chu đang thu quán, mắt đều trừng lớn.
Lâm Chu cũng giật thót, nghĩ đến việc bây giờ đang bày quầy ở cổng chợ bán thức ăn, thuộc về quầy hàng phải bị đuổi đi thì lập tức cũng chuẩn bị thu quán theo.
Tiếp theo Cao Gia Chí nhìn thấy ông chủ Lâm như là nhận được ám hiệu gì đó, đi theo một đám người chạy hướng khu dân cư phía đối diện.
Đang buôn bán náo nhiệt thì không biết một câu hét 'Quản lý trật tự đô thị tới' xuất hiện từ đâu, trực tiếp đánh vỡ hiện trạng.
"Ông chủ đi đâu vậy, cậu còn chưa đưa cá rán cho tôi mài"
Trong đội ngũ xếp hàng, có người thấy quản lý trật tự đô thị đến thì trực tiếp rời đi.
Cũng có người không cam lòng đứng xếp hàng nửa ngày mà chả mua được gì đã phải rời đi, đuổi theo Lâm Chu bắt đầu kêu to.
Sao Cao Gia Chí có thể mở mắt trừng trừng nhìn ông chủ Lâm với con chó ngu ngốc của mình chạy đi trước mắt mình được, thế là cậu lập tức đi theo.
Ít ra ông chủ vẫn còn trở về.
Lâm Chu vừa bị mấy người ở trong khu dân cư lôi kéo chạy, vừa quay đầu hét lên với bọn họ: "Chớ nóng vội, mọi người có thể đứng đó chờ tôi một lát, chờ quản lý trật tự đô thị đi rồi tôi sẽ trở về thôi!"
Các khách hàng được Lâm Chu đáp lại thì thở phào nhẹ nhõm.
"Ông chủ ơi đừng đi mà, cá kho cơm rượu của tôi!"
Ông bác bảo vệ đứng ở cổng đã sớm mở rào chắn, vội vàng vẫy tay với Lâm Chu ý bảo cậu mau đi vào.
Cao Gia Chí còn đang xếp hàng thấy di động rung lên liên tục, ấn xem tin nhắn trong nhóm thì thấy tất cả mọi người đang tag mình.
Không bao lâu sau, các khách hàng cũ nghe thấy tiếng gió chạy đến chợ bán thức ăn Nam Tân, lại không nhìn thấy quầy hàng của ông chủ Lâm đâu.
Giờ này khắc này, cuối cùng Cao Gia Chí cũng biết sao tuân này đến tận bây giờ mới tìm được ông chủ Lâm.
Cao Gia Chí cũng theo đằng sau vào khu dân cư.
Cả đám đều tag Cao Gia Chí trong nhóm. Một đám người cứ như vậy trốn vào trong khu dân cư trước khi quản lý trật tự đô thị đến.
Lướt lên coi lại, thấy trong nhóm đã có người tìm đến rồi.
Lúc này mới bao lâu chứ? Cách lúc cậu tìm ra ông chủ Lâm đã được mười phút chưa?
"Vừa nãy quản lý trật tự đô thị tới, ông chủ Lâm vì tránh né quản lý trật tự đô thị nên bị khách hàng đưa vào trong khu dân cư đối diện chợ bán thức ăn. Bây giờ tôi đang xếp hàng trong khu đây. Chắc là lúc quản lý trật tự đô thị đi thì ông chủ Lâm sẽ trở về bày quầy bán hàng."
Khách hàng chạy việt dã tám trăm dặm mới tới: “...'
Suýt nữa quên mất ông chủ Lâm cũng là quán ven đường, không chú ý phát là cũng sẽ bị quản lý trật tự đô thị đuổi.
"Người ngoài có thể đi vào đó không ta?"
Khách hàng sợ không đợi được ông chủ Lâm đi ra ngoài bày sạp thì vội hỏi.
"Không biết nữa, ban nãy tôi đi theo đoàn người vào được, bác bảo vệ cho vào thẳng luôn. Ông chủ Lâm trâu bò thật, đều có thể mua chuộc được bảo vệ khu dân cư."
Cao Gia Chí cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết là cảnh tượng ban nãy vô cùng huyền huyễn, làm cậu khiếp sợ với năng lực của ông chủ Lâm.
"Để tôi thử xem, không biết có được vào không nữa."
Ánh mắt khách hàng cũ đứng trước cổng chợ bán thức ăn nóng rực nhìn chằm chằm ông bác bảo vệ ở cổng khu dân cư.
Chỉ cần xông qua trạm kiểm soát này là có thể thấy ông chủ Lâm rồi!
Chẳng qua là một ông bác bảo vệ thôi, chắc chắn không thể ngăn cản bọn họ được, xông lên!
Khách hàng ruột đi đến trước cổng khu dân cư thì nhìn thấy rào chắn vây quanh kín mít, cảm thấy hơi khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận